Hôm đó, tôi đang tập căng cơ chuẩn bị chạy 5 cây số. Tôi đã kéo giãn cơ chân. Vô tình, khoảng trống trên bức tường xi măng lọt vào tầm mắt của tôi và tôi có thể thấy bên trong hồ bơi. Chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi, không thể cứu vãn được.
Cái nắng chói chang của tháng 7 chiếu trên đầu. Và trời không gió nên Mặt Trời được một phen thác loạn trên bầu trời phía Nam. Hơi ẩm thì bao quanh khắp sân tập. Đó là cái loại thời tiết quỷ quái muốn thiêu sống bạn đây mà.
Thành hồ bơi cao hơn một bậc so với bức tường. Tôi có thể thấy hàng đống cơ thể trong những bộ đồ bơi thi đấu xanh đậm, đùa giỡn trong những giọt nước sáng lấp lánh. Bất cứ khi nào họ tập động tác gập duỗi người, tôi có thể nhìn thấy ít phần trang phục hơn và nhiều phần cơ thể trắng nõn hơn.
Sau đó, tôi đứng như trời trồng trước sự hiện diện của đồ bơi, lúc mới tôi mới hiểu được. Rằng sức mạnh của đồ bơi nằm ở việc nó khiến người nhìn say mê chết mệt tại chỗ tức khắc. Nó sự đảm bảo rằng một chàng trai trẻ sẽ không rời chỗ trước nó. Bạn đứng đó, tôn trọng hết mực về thứ quya giá nhất ở một người con gái và độ bó sát của đồ bơ-
“Ê , Yokodera, làm gì thế?”
Tưởng chừng như tim vừa ngừng đập. Một lúc sau, nó đập mạnh lại và đầu tôi cũng thế – tất cả máu được dồn lên não.
Tôi chỉ mới tham gia Câu Lạc Bộ Điền Kinh được 1 năm và 4 tháng. Chết cha, bị phát hiện rồi à?
Tim gan như rớt xuống, tôi ngoái đầu lại nhìn. Mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa, và người đó là-
“N-Nữ Hoàng Sắt T-Th-ép”
“Gì cơ? Sắt thép? Tôi không nghe rõ, nói lại lần nữa xem nào!”
“À! Sắt Thép… kim loại! À, và chị biết đấy, người ta vẫn thường nói hãy đúc kim loại khi nó còn nóng…. giống như là dạy dỗ một cô gái khi cô ấy còn nhỏ, và như thế sẽ, uh, sẽ phá hoại đầu óc của chính cô ấy. Không tốt xíu nào ha?”
Nữ hoàng Sắt thép lườm tôi bằng ánh mắt như con dao sắc nhọn: “……Cậu đang nói cái quái gì vậy hả? Cát bay vào tai cậu à? Yokodera. Tôi ghét bọn yếu đuối rất nhiều. Nhưng cậu biết tôi ghét nhất thứ gì không?
Nữ hoàng độc đoán-chủ tịch câu lạc bộ điền kinh vạn tuế, vạn vạn tuế~~~. Chị sở hữu một khuôn mặt thông minh và sắc sảo cùng với mái tóc đuôi ngựa màu đen nhánh làm chủ đạo trên khuôn mặt. Phong cách lạnh lùng khiến chị ấy toát ra sắc thái của một cô nàng tomboy. Cùng với vòng 2 vĩ đại và tứ chi uyển chuyển, sẽ không hề lạ gì nếu chị ấy xuất hiện trên mấy trang bìa màu của tạp chí điền kinh đâu.
……và miễn là chị ấy còn ánh mắt khinh miệt và ác nghiệt ấy, bạn sẽ không thể nói khác đi được đâu
Nét mặt của chủ tịch câu lạc bộ lúc nào cũng như nhau cả. Lạnh lùng, ánh nhìn sắc bén. Đôi môi mỏng, cong xuống. Chẳng hề có dấu hiệu vui vẻ hay u sầu trên mặt chị ấy cho dù bạn có ở đâu đi chăng nữa. Cảm xúc duy nhất dường như có thể biểu hiện qua vẻ bên ngoài sắt đá ấy chính là sự giận dữ.Bản tính tự tin, kiêu ngạo của chị ấy bất di bất dịch giống như sắt đá vậy, và đó cũng chính là lí do tại sao mọi người gọi chị là Nữ hoàng Sắt thép. Tôi nghĩ, ba mẹ của hội trưởng chắc phải theo trường phái hoàn hỏa cho dù họ là ai đi nữa.
Tôi kẹp chặt miệng mình lại.
“Yokodera? Nếu cậu không biết thì tôi sẽ nói,” hội trưởng câu lạc bộ tiếp tục từ tốn. Giọng nói khô khốc của chị giống như vọng ra từ địa ngục vậy. “Chính là bị người tôi tin tưởng phản bội”
“Uuuuuh, ch- chờ đã, em nghĩ có một sự hiểu nhầm nhẹ ở đây….”
“Không hề có hiểu nhầm gì cả. Nếu cậu phản bội tôi, cậu sẽ chết và dành phần đời còn lại của mình thối rữa trong địa ngục”
Tin đồi rằng trình karate, judo và aikido của chủ tịch câu lạc bộ đều đến mức đai đen hếy cả xẹt ngang qua tâm trí tôi.
Chị ấy là thánh kendo và Kung Fu, cộng thêm chị ấy có thể tính toán với bàn tính (trans: bàn tính ở đây là kiểu bàn tính hồi xưa người ta hay đẩy mấy cục lên xuống á) và biết viết thư pháp nữa.
Khủng khiếp nhất là việc chị ấy luôn đạt điểm cao nhất trong tất cả các môn.
Trong khi thư pháp và bàn tính không phải là những thứ dành cho một người thô bạo học thì chị lại múa bút và gẩy tay trên bàn tính một cách điêu luyện giống như chúng là vũ khí hủy diệt nhân loại vậy, và chị ấy là bậc thầy trong những lĩnh vực trên.
Vì vậy, lúc này đây nếu chỉ vì một phút yếu đuối mà tôi để lộ ra rằng tôi đã phản bội sự tin tưởng của chị ấy bằng việc nhìn lén bọn con gái- thậm chí cho dù đó có là một món quà từ trên trời rơi xuống và tôi nhìn trộm đám con gái ở câu lạc bộ nơi một cách tình thôi- tôi chẳng biết điều gì sẽ xảy ra với mình nữa. Trên hết, với giọng điệu nhã nhặn, Nữ Hoàng đã nói với tôi thứ mà chị ghét nhất. Và như vậy, nó đã xảy ra trong ngày hôm nay. Tôi nhìn vào bàn tay đang run rẩy của mình. Cuộc đời của tôi đang ở trong mức nguy hiểm đến chết người.
Đời tôi chấm hết thật rồi
“Ah! Prez! Nhìn kìa!”
“Cái gì?”
“Bầu trời có màu hồng và một con cá voi xuất hiện từ vũ trụ kìa! Ahhhhhhh, thế giới này tới ngày tàn rồi! Em phải về nhà ngay!”
“Chờ đã, chúng ta vẫn chưa nói chuyện xong. Cá voi…… huh? Ở đâu? Phía Đông? Hay hướng Bắc vậy? Hm? Mà kệ đi- cứ để cho bộ quốc phòng thế giới lo liệu.”
Tôi chỉ mới vừa kịp làm một cú vọt nhanh tới cổng sau thì đã bị chị ấy tóm cổ lại. Kế hoạch trốn thoát của tôi thất bại rồi. Đúng như những gì mong đợi ở một Nữ hoàng Sắt thép, chị ấy còn có mắt ở phía sau đầu nữa. Đời tôi nát như cá thát lát rồi.
“Nhưng em cũng là một thằng đực rựa” Tôi nói to. “Chúng ta đã đi đến mức này rồi, em sẽ không nói một lời xin lỗi nào hết”. Chỉ là một lúc bất đồng thôi. À không, nói đúng hơn là tình cờ. Không, không để em chỉnh lại cho đúng, đó là âm mưu do một tổ chức tình báo bí mật dựng lên. Em bị gài đấy!”
“Em đang nói cái quái gì vậy? Bộ quốc phòng, rồi tổ chức tình báo bí mật…….. li kì thiệt ha….. sao cũng được. Mấy câu chuyện cổ tích đó để dành lúc khác đi. Chị bảo em đừng phản bội lại niềm tin của chị vì em sẽ trở thành chủ tịch câu lạc bộ tiếp theo.
“Em nói thật lấy- kể từ lúc em được sinh ra đến giờ không hề có một giây nào em lại suy nghĩ đến việc nhìn l-…. Chị vừa mới nói là em sẽ trở thành chủ tịch câu lạc bộ hả?”
“….nhìn lén? Là sao?”
Hai người đang nói chuyện về những chủ đề khác nhau. Cuộc đối thoại của chúng tôi giống như điểm cuối của hai lưỡi kéo cùng, chẳng bao giờ có thể chạm được vào nhau.
“Vậy ra, uh, khi chị nói chủ tịch câu lạc bộ, chính xác thì có ý-?”
“Em không cần phải hỏi- điều chị nói ra quá rõ ràng rồi. Còn, vụ nhìn lén là sao?”
“Chỉ là một suy nghĩ thoáng qua thôi tưởng tượng rằng chúng ta, nhân loại luôn bị sinh vật phức tạp nhìn lén trong một khu vườn nhỏ. Suốt cả thời gian qua chúng ta luôn bị bọn chúng nhìn trộm!”
“Sinh vật phức tạp…..? Chị không hiểu- hãy nói theo thuật ngữ điền kinh đi”
“Giống như là Carl Lewis đang cố gắng chạy đua với tàu cao tốc trong khi đó con tàu cao tốc và người lái tàu theo dõi hết mọi chuyện và cười cợt anh ta?” (trans: tốt nhất thím ngậm miệng lại giùm :’( thím càng nói não tôi càng đau.)
“Chả hiểu gì cả.”
“Em cũng không thể lĩnh hội hết được ý nghĩa của nó. Có thể nói nó giống như một đặc ân đối với những người không biết gì cả. Tiện thể hội trưởng à, chị là chủ tịch của một câu lạc bộ. Chị chỉ nên là chính mình, hay nói cách khác, chị là hội trưởng câu lạc bộ.
Hội trưởng hé đôi môi đang mím chặt của mình ra chút xíu đủ để cho một tiếng thở dài chán nản thoát ra. Dồn hết sức lực, chị đặt một bàn tay lên vai tôi. Nếu tôi là Gandhi tôi sẽ tuân thủ nguyên tắc không kháng cự (kháng cự là nát đời trai liền á)
Nhận ra được tình cảnh hiện tại, các thành viên câu lạc bộ điền kinh tập trung tại một góc sân, tụm lại thích thú bàn tán. Có vẻ như chủ tịch đã chuẩn bị sẵn một bài phát biểu trước rồi. Tôi vốn dĩ chỉ lo làm chuyện của mình với cái lỗ trên bức bê tông, và giờ đây tôi trở thành trung tâm của sự chú ý.
“Điều này đáng lẽ ra không nên nói, nhưng chị sẽ nói lại lần nữa.” Chủ tịch câu lạc bộ truyền âm giọng của mình đến những thành viên câu lạc bộ đứng xếp hàng phía sau tôi- những tưởng cuối cùng tôi cũng được tự do. Nào ngờ, chị dán chặt chân tôi xuống mặt đất bằng đôi mắt của mình. Nếu như hội trưởng không cho phép thì tôi không thể trốn đi chỗ khác được. “Yokodera,tôi đã không nhấn mạnh điều này với cậu sớm hơn, nhưng cậu là một người đàn ông đầy tài năng.”
“….Chị đang mỉa mai em đấy à? Hay đây là câu hỏi mẹo? Trong suốt khoảng thời gian quá chị cố bắt quả tang em đúng không? Em không làm gì tội lỗi để bị bắt quả tang cả. Em vô tội, thề đấy!”
“Sao em lại run như cầy sấy vậy? Em có biết đây là khoảng thời gian gì trong năm không?”
“Huh? Đây là lúc con gái mặc trang phục thiếu vải.”
“Ooooh, nghe có vẻ gian khổ đây”
“Sao trông em cứ như đó không phải chuyện của em nên em ếu quan tâm vậy, hội trưởng câu lạc bộ tương lai?”
“Đúng- chờ đã, có vụ đó nữa hả? Ah, tuần tới là tháng 7 rồi. Đây sẽ là mùa hè cuối cùng đối với năm ba. Sẽ có một cuộc nói chuyện về cao học, nhưng chị muốn mọi thứ đâu đâu ra đó trước khi học ký tiếp theo bắt đầu.”
Tôi thấy một ngón tay cháy nắng màu nâu nhạt ngay trước mình. Nó đang chỉ thẳng vào- tôi?
“….uh, Cái gì?”
“Tại sao em cứ nhìn về phía sau vậy. Chị đang công nhận em là hội trưởng đấy.”
Như mọi khi, chị ấy trông có vẻ giận dữ, nhưng trừ khi tôi nghe nhầm, tôi nghĩ chị ấy mới vừa tán dương mình thì phải. Đây là lần đầu tiên chị ấy nói điều tốt đẹp với người khác đấy.
Tôi đang chìm trong cơn sửng sốt. Không ai trong số những thành viên câu lạc bộ chuẩn bị tinh thần cho thông báo quá đỗi ngạc nhiên này. Mọi người lén lút nhìn nhau. Trong câu lạc bộ điền kinh, lời nói của nữ hoàng giống như hoa tiêu vậy. Nếu chị ấy bảo quả màu chúng, thì chúng phải màu trắng. Nếu chị ấy bắt chạy, thì phải chạy- cho dù trời có mưa đi nữa. Chị ấy luôn luôn đúng, và thậm chí khi chị ấy sai, chị ấy vẫn đúng.
Và giờ đây chị ấy đang đề cử ai làm việc đó?
“Vậy, uhhhhh, đây là trò đùa thôi phải không……?”
“Chị đã rất nhiều về hội trưởng câu lạc bộ điền kinh tiếp theo, đó nên là người tiếp quản hết mọi chuyện sau khi chị đi. Yokodera, kể từ ngày tham gia câu lạc bộ, em chả hề nghỉ buổi tập nào hết. Em chả bao giờ bỏ bê việc cải thiện bản thân. Còn gì nữa nhỉ, em đã trưởng thành lên khá nhiều. Em chính là tài sản quý qía nhất của câu lạc bộ này.”
“Ch- Chị đang nói quá đấy.”
“Dĩ nhiên, em cũng biểu hiện một vài thói quen kì quái trước đó, nhưng luôn có chỗ cho việc cải thiện bản thân. Và trái tim em đang ở đúng chỗ. Không một thằng con trai nào có thể yêu mến câu lạc bộ điền kinh hơn em được. Những người khác nên noi theo tấm gương của cậu ta đi, chỉ có thể thì mấy người mới trở thành thành viên chân chính của câu lạc bộ điền kinh.”
Với sắc thái quý phái như mọi khi, hội trưởng hất máu tóc đuôi ngựa ra sau trong lúc nói. Bằng một cách nào đó, chị ấy không phát hiện ra bức tường bí mật của tôi.
Nhưng tình huống hiện tại của tôi đã trở nên cực kỳ lố bịch.
Những thành viên clb nhìn tôi với ánh mắt tràn ngập đó kị. Suy nghĩ của họ rõ ràng đến nỗi chúng như đâm vào người tôi: “Mày nghĩ mày có thể trở thành vị vua thứ hai chỉ vì nữ hoàng sắt thép nói tử tế với mày à,huh? Tha cho tao đi. Ếu phải việc quan trọng gì đâu nên đừng có tự mãn. “
Chẳng phải tự hào gì, nhưng đúng thế đó tôi là thành viên chuyên cần nhất của câu lạc bộ điền kinh. Để chống chọi lại với kế hoạch huấn luyện địa Spartan, tôi phải chủ động luyện tập, về thành tích nhảy bắt đầu cải thiện cũng thời gian chạy đua 5000 mét.
Không cần nói, tất cả là vì lợi ích của đồ bơi thôi. Niềm vui và nỗi đau là hai mặt của đồng xu. Tập nhảy để tứ chi linh hoạt cũng như tôi có thể đặt tay trên bức tường cũng như tôi vượt người khác để đến vạch đích cành nhanh thì thời gian tôi ở gần bức tường càng nhiều hơn. Nhưng nếu bạn bảo rằng tôi sẽ trở thành chủ tịch câu lạc bộ thì đối với tôi đó chỉ là trò đùa.
Thật sự xin lỗi vì đã tập luyện điền kinh nghiêm túc- nó khiến cho mọi người kinh ngạc. Nhưng không phải như những gì họ nghĩ đâu: “Prez! C-Cảm ơn vì đề nghị tuyệt vời của chị, nhưng uh.!”
“Hm?”
“Không phải là vì em yêu hay ghét câu lạc bộ điền kinh đâu nhé.”
“Uh-huh.”
“Trở lại lúc em tham gia câu lạc bộ điền kinh, có thể nói, em, uh, có mục đích khác trong đầu…”
“Đủ rồi đừng có giả bộ nhún nhường nữa. Em có quyền nói mọi điều mình nói mà.” Nữ Hoàng Sắt thép cáu kỉnh dậm chân xuống mặt đất. Đây là cái gọi sự hào phóng và thiện chí của chị ấy đấy.”
“Em được tự do ngôn luận nhưng Em không đảm bảo mình sẽ được tự do sau khi nói xong” Từ ngữ tuôn ra như ma thuật. Giọng nói thứ hai trong đầu tôi đang làm chủ. Thật đáng sợ.
Tôi có thể thấy sát khí ẩn sâu trong cặp mắt sắc đến gai người của chị ấy. Áp lực cứng rắn của chị quấn quanh cơ thể tôi. Ai có thể đứng trước Nữ hoàng và chống lại chị ấy được? Một khi chị ấy trở nên nghiêm túc, sẽ không ai có thể ngăn chị ấy lại.
…. thậm chí như thế đi nữa, tôi vẫn phải nói sự thật.
Nếu tôi không nói ra, trực giác của tôi mách bảo rằng tôi sẽ hối hận suốt phần đời còn lại.
“Em xin lỗi, thật khó để nói ra, nhưng những gì em muốn nói với chị là em…”
“Cậu chần chừ quá! Nhanh nào, nói rõ đi!”
“Sứ mệnh của em khi được sinh ra trên thế giới này chính là làm đệ của chị! Để trở thành hội trưởng câu lạc bộ kế tiếp mang trong mình nhiệt huyết cháy bỏng! Em rất
:Hmph! Yokodera, nghe cậu nói thế làm tôi cảm thấy đầy hãnh diện! Đừng làm tôi thất vọng nhé.”
“…vâng ạ.”
Tôi nói nhảm vì quá sợ hãi, bây giờ tôi mới thật sự lấy lại được sự tỉnh táo.
Thỏa mãn, hội trưởng quay đầu lại. Không hề nghi ngờ gì nữa, khi chị ấy nghỉ hưu, tôi sẽ trở thành một hội trưởng bù nhìn và chị ấy sẽ là người đứng sau tấm màn giật dây hết mọi chuyện cùng với nắm đấm của mình. Theo sau là sự im ắng tĩnh mịch, những thành viên khác thở dài vì họ cũng hiểu được câu chuyện. Giá mà họ thở dài vì tôi nhỉ.
Một viễn cảnh xuất hiện trong đầu tôi. Tận cùng của con đường màu xám ấy luôn luôn là một chỗ, tôi bị giam hãm bởi bức tường sắt vây quanh. Một cái bóng ngắn, đen xuất hiện trên mặt đất rồi trở nên lớn dần và rồi nó nuốt chửng hết toàn bộ thế giới.
Chết tiệt, tôi nghĩ, từ tận đáy lòng mình.
Xin chào, nếu bạn muốn mua gì trên Shopee xin hãy truy cập vào Shopee từ LINK NÀY để ủng hộ nhóm nhé.
BÌNH LUẬN
(Các bạn hãy bình luận hoặc like để thay lời cảm ơn đến nhóm dịch)
Hiện tại bình luận bằng facebook đang bị lỗi, sẽ khắc phục sớm nhất có thể.