Chương 20: Kỵ sĩ Vĩ đại nhất (3)

Cứ ngỡ đội kỵ binh của Trung đoàn số 24 sẽ đi hết tốc lực đến Pháo đài Mangsk, nhưng không phải thế. Dù sự thật là họ sẽ được tiếp tế ở pháo đài, các kỵ sĩ vẫn hành quân ở cùng tốc độ với bộ binh bình thường.

Tò mò, Kim Seon-Hyeok hỏi Clark vì sao tiến độ của họ lại chậm vậy.

“Huấn luyện là một chuyện, nhưng đây là thực tế. Có khả năng chúng ta có thể được gửi đến chiến dịch ngay khi đến nơi, nên chúng ta không muốn ngựa của mình làm quá sức trước khi tham chiến. Bên cạnh đó, không có vẻ gì là lũ khốn Sastein sẽ ở yên chờ chúng ta vượt qua biên giới cả.”

Frederick luân phiên điều động 2 nhóm kỵ binh do thám đề phòng khả năng bị phục kích. Kết quả là, cuộc hành quân vốn đã chậm trở nên còn chậm hơn.

“Phía trước trống!”

“Không có dấu hiệu gì của kẻ địch ở phía Tây Nam.”

Miệng Kim Seon-Hyeok khô khốc khi nhìn kỵ binh do thám vội vã vào ra nhóm của mình, và cậu không thể không nghịch nắp bi đông của mình. Clark lắc đầu nhìn cậu.

“Tôi chắc là cậu đang khát khô cổ họng và đầy lo lắng nhỉ. Nhưng nhớ kỹ điều này. Đây không là gì so với thực chiến cả. Đừng lãng phí năng lượng sớm.”

“Dù cậu nói thế, tôi không thể làm gì khác được cả đúng không?”

Kim Seon-Hyeok bĩu môi trước lời động viên không mấy hữu ích. Clark chỉ cười, nhận ra là còn vặn lại được là người ngoại nhân còn chưa hoàn toàn mất trí.

“Ồ?”

Sau một lúc, các bóng đen bắt đầu điểm ở đường chân trời. Kim Seon-Hyeok cầm thương và căng cơ bắp lên trong vô thức, nhưng Hansen, người ở phía sau, vỗ vào đầu cậu.

“Họ là dân tị nạn đó. Thư giãn đi.”

“À…”

Khi lãnh thổ ở biên giới rơi vào hỗn loạn, thường dân, vốn nhạy cảm với nguy hiểm, đã bắt đầu bỏ chạy để sống sót.

“Đi hỏi xem họ biết gì về tình hình ở biên giới không.”

Theo lệnh Frederick, một trong số các kỵ sĩ nhanh chóng cưỡi ngựa về phía nhóm dân tị nạn và nhanh chóng trở lại.

“Rõ ràng là tệ hơn chúng ta tưởng nhiều. Không có vẻ gì là trận chiến sẽ diễn ra ngay, nhưng có nhiều báo cáo về kỵ binh địch với mũ mận đỏ trong biên giới của chúng ta.”

“Lũ Sastein. Không ai trong số binh lính của chúng ta dùng cái mũ khó coi thế cả.”

Sau khi nhận được báo cáo, Frederick thêm một nhóm kỵ binh do thám nữa và dặn họ mở rộng khu vực tìm kiếm. Theo lệnh ông ấy, nhóm đầu tiên rời đi về phía kẻ thù, để lại một đám mây bụi. Cái nhìn hãi hùng của dân tị nạn quét qua khi họ khởi hành.

“Vậy ra chiến tranh thật sự trông thế này…”

Kim Seon-Hyeok cảm thấy như cậu sẽ bị tăng thông khí khi thấy ánh mắt sợ hãi, u ám của họ. Thế giới, với chỉ số và kỹ năng của mình, đã bắt đầu cảm thấy như một trò chơi rồi, nhưng một lần nữa lại cảm thấy giống như thực tế.

“Tập trung vào. Chiến tranh thật sự thậm chí còn chưa bắt đầu đâu.”

Với những lời đó, Kim Seon-Hyeok vỗ vào má mình và lấy lại bình tĩnh. Sớm thôi, họ sẽ phải lao vào chiến trường. Nếu cậu đã sợ thế này rồi, thì sẽ không thể nào chịu được những chuyện sắp tới.

“Lệnh từ phía trước. Giữ vững đội hình đề phòng giao chiến, và cầm sẵn vũ khí. Nếu lọ mọ chuẩn bị sau, chúng ta sẽ chỉ thành bia tập bắn cho lũ Sastein thôi.”

Với lệnh được đưa ra cách lặng lẽ, các kỵ sĩ lấy vũ khí từ xe vận chuyển và gắn lên ngựa. Kim Seon-Hyeok trấn an bản thân liên tục khi nghe tiếng kim loại kêu leng keng.

“Ugh. Cả người mình cứng hết rồi.”

May thay, không có sự việc bất ngờ nào trong ngày đầu hành quân, nhưng Kim Seon-Hyeok không thấy ổn chút nào sau cả ngày căng thẳng. Cơ thể cậu nặng trĩu, và cậu bị ác mộng khi cuối cùng cũng ngủ được.

“Cố trụ đi. Tối đa chỉ mất 4 ngày thôi.”

“Đến đó sớm hơn không phải là tốt hơn hả?”

Kim Seon-Hyeok cảm thấy dành 4 ngày để làm việc vốn chỉ cần 2 ngày là không hiệu quả, và Clark gật đầu đồng ý.

“Có lẽ vậy, nhưng chỉ huy của chúng ta là người đằng kia.”

Nói cách khác, cậu ấy đang muốn nói là họ phải làm theo lệnh. Kim Seon-Hyeok chỉ thở dài, biết rằng ý của Clark là không thể bác bỏ được.

Với người được biết tới như lợn rừng trên chiến trường, Frederick chắc chắn là đang cẩn trọng. Dường như là do ông ấy lo lắng về tì vết trên hồ sơ của mình vì việc chuẩn bị để được thăng chức đã chiến thắng tính khí nóng vội của bản thân. Dù sao thì tính cách vị chỉ huy đại đội nổi lên từng chút một, khi cả nhóm có dấu hiệu nhanh lên một chút.

Nhưng việc đó cũng chỉ kéo dài một lúc.

“Cái quái gì thế?”

Kim Seon-Hyeok nheo mắt khi ngựa lại gần một đám mây bụi, và cậu nhận ra đó là một trong số những người trinh sát. Bên cạnh người quen đó là một kỵ sĩ mặc giáp nhẹ.

“Cái gì thế?”

Người kỵ sĩ, khi đến trước đội quân chính, chào nghiêm trong khi đọc lại lời của Vương quốc Adenburg.

“Chào ngài! Tên tôi là Owenson – thuộc Trung đoàn số 27, sư đoàn kỵ binh hạng nhẹ số 2, đội trưởng của trung đội số 3.”

“Vậy hả? Sao kỵ sĩ từ đội số 27 lại ở đây?”

Thường thì Frederick sẽ chấp nhận lời chào của người kỵ sĩ, xét tới việc cậu ấy là người của đơn vị khác. Tuy nhiên, phản ứng bây giờ của ông ấy lại khá lạnh lùng.

Là vì mùi máu phản phất đến từ người kỵ sĩ.

“Báo cáo. Trung đoàn số 27 bị kẻ địch phục kích và hiện đang tạm rút lui để tập hợp quân lính lại. Chỉ huy của tôi gửi tôi đến để cảnh báo nguy hiểm cho ngài.”

“Chết tiệt…”

Cảm giác của ông ấy về điềm báo không sai chút nào. Owenson đã báo cáo là trung đoàn số 27 đã rút lui và đã phải chịu thiệt hại đáng kể.

“Lực lượng kẻ thù gồm một đại đội. Xét đến màu sắc và chiến thuật, chúng chắc chắn là một phần của kỵ binh Sastein.”

“Lũ khốn đó!”

“Quân gác biên giới đang làm gì vậy?”

Có thể nghe thấy tiếng nói đây đó. Với vẻ mặt cứng đơ, Chỉ huy Đại đội Frederick giơ tay lên để ổn định các kỵ sĩ lại và tiếp tục nhận báo cáo.

“Trận chiến diễn ra ở đâu và khi nào?”

“Trưa hôm qua. Chúng tôi bắt gặp đội tuần tra kẻ thù cách đây khoảng 5 giờ về phía tây nam, và giao chiến hoàn toàn 2 giờ sau. Trận chiến tiếp tục cho đến khi đêm xuống. Cuối cùng thì chỉ huy quyết định là chúng tôi không thể hồi phục lại lượng thiệt hại phải chịu, và chúng tôi đã rút về đồn trú.”

Cưỡi ngựa 5 giờ. Điều đó nghĩa là họ về cơ bản là ở sát bên nhau. Ngay khi vị đội trưởng nói xong, thiết bị còn trên xe được phân phát cho các kỵ sĩ, và việc chuẩn bị cho trận chiến sớm hoàn tất.

“Vậy có khả năng là lũ khốn đó hiện đang quan sát chúng ta từ đâu đó.”

“Rất có thể. Khá hợp với chiến thuật của chúng.”

Đội trưởng của trung đội 1 và 2 đồng ý với chỉ huy đại đội.

“Chết tiệt. Đây là lý do tôi đề nghị chúng ta đi cùng nhau từ đầu. Bảo chúng ta chia thành ba đội để nhử kẻ thù vào để tiêu diệt chúng – họ đang nghĩ cái quái gì vậy chứ?”

Chiến thuật này cẩn trọng khác thường, và hóa ra là cấp trên đã ra lệnh này cho Frederick. Tuy nhiên, xét đến việc kế hoạch dường như thiếu sót thậm chí với tay mơ như Kim Seon-Hyeok, dường như chiến thuật gia không thật sự có tài lắm.

“Đây sẽ là thảm họa…”

Cậu không muốn nói xui nếu có thể, nhưng thực tế là binh lính dưới trướng chỉ huy bất tài thì đã định là sẽ phải chịu khổ. Đó là sự thật cả vũ trụ này biết, cả ở thế giới kia và thế giới mới này.

Nếu có sự khác biệt nào thì đó là cái giá phải trả cho sự kém cỏi ở thế giới này đắt hơn nhiều. Ở thế giới kia, việc đó chỉ có nghĩa là họ sẽ chịu đựng hơn một chút về mặt thể chất. Ở đây, họ phải trả bằng mạng mình.

“Hiểu rồi. Tôi có lời khen tinh thần chiến đấu của trung đoàn của cậu và rất tiếc khi nghe về kết quả không may. Cảm ơn đã cân nhắc việc đến đây trong lúc bối rối này.”

“Không có gì thưa ngài. Chỉ huy của tôi hy vọng rằng trung đoàn của ngài, nổi tiếng nhất vương quốc, sẽ làm tốt hơn trong việc đánh đuổi lũ khốn Sastein.”

“Điều ước của ông ấy sẽ thành sự thật.”

Owenson của Trung đoàn số 7 cưỡi ngựa đi sau khi báo cáo.

***

Giờ, cả trăm kỵ binh hạng nặng từ Trung đoàn số 24 có 2 lựa chọn. Đầu tiên là tăng tốc và đến Pháo đài Mangsk càng nhanh càng tốt để tránh tổn thất từ khả năng bị phục kích. Cái còn lại là duy trì tốc độ hiện tại và chờ đối đầu.

Đó không phải lựa chọn dễ dàng. Chỉ huy Đại đội Frederick hỏi ý kiến Clark, vì hiểu được rằng cậu ấy là chỉ huy thực sự của các kỵ binh.

“Xét đến việc Trung đoàn số 27 đã bị đánh bại, rõ ràng chúng cũng sẽ nhắm vào chúng ta. Nếu chúng ta tăng tốc trong tình huống này, có khả năng chúng ta sẽ bị tấn công khi ngựa mình bị kiệt sức.”

“Tôi đồng ý. Nếu chúng ta duy trì tốc độ nhanh hơn từ đầu có lẽ đã tốt hơn – thật đáng xấu hổ vì quá nhiều thời gian đã bị lãng phí trong phòng chỉ huy.”

Do họ đồng thuận, chỉ còn việc làm hết sức thôi. Đội kỵ binh hạng nặng, giờ được vũ trang đầy đủ, dường như chuẩn bị kỹ càng để có thể tấn công ngay khi phát hiện địch. Frederick dường như hài lòng với trạng thái của các kỵ sĩ.

“Gọi đội tuần tra quay về đi. Giờ chúng ta biết kẻ thù đang nhắm vào mình rồi, không cần thiết chia nhỏ lực lượng ra và làm suy yếu chiến lực của mình đâu.”

Người đưa tin xuất phát theo lệnh, và sớm trở về với kỵ binh trinh sát. Tuy nhiên, không phải tất cả đều trở về.

“Dường như nhóm thứ 8 đã bị tấn công rồi.”

Phân nửa nhóm trinh sát đã mất tích. Các kỵ sĩ giận dữ muốn tìm và nghiền nát lũ khốn Sastein lập tức, nhưng Frederick và các sĩ quan chỉ huy khác vẫn bình tĩnh.

“Dù kỵ binh Sastein có giỏi chiến tranh du kích cỡ nào, sẽ khó mà duy trì việc này trong thời gian dài trong biên giới kẻ thù. Chúng sẽ phải lộ diện sớm thôi.”

Dự đoán của Frederick thành sự thật.

Khi mặt trời bắt đầu lặn, kẻ thù xuất hiện.

“Lũ đó là Sastein à?”

Kim Seon-Hyeok duỗi cổ dường như bị đơ vì căng thẳng ra, và nhìn về phía kẻ thù ở đằng xa.

Giáp sắt của chúng, vốn được thiết chuyên để che chắn những điểm yếu, trông không đặc biệt nặng, và cung và thương trên yên của chúng cho thấy cách chúng chiến đấu.

Nếu đội kỵ binh hạng nặng của Adenburg giống như hiệp sĩ trung cổ từ thế giới kia, thì kẻ thù có thể được xem như là tương tự kỵ sĩ Mông Cổ phiên bản trang bị nhiều vậy.

“Toàn bộ kỵ binh! Lao lên theo đội hình! Trung đội số 3 ở phia trước! Số 1 và 2 hỗ trợ!”

Không có thời gian để thư giãn và quan sát bề ngoài kẻ thù. Frederick ra lệnh thậm chí trước khi Kim Seon-Hyeok có thể bình tĩnh lại, và đội kỵ binh nhanh chóng bắt đầu di chuyển và vào đội hình.

Và vậy là Kim Seon-Hyeok thấy mình ở vị trí tiên trong trận thực chiến đầu tiên. Frederick thể hiện sự quan ngại trong phút chốc khi người ngoại nhân dẫn đầu, nhưng ông ấy chấp thuận một khi những kỵ sĩ khác thể hiện sự ủng hộ của mình.

“Tôi sẽ chém cậu trước nếu có dấu hiệu sợ hãi hay do dự đó.”

Kim Seon-Hyeok cau mày khi nghe lời cảnh báo của Frederick.

Kỵ binh Sastein xấu xa sẽ đến trước mặt cậu, và Frederick đe dọa từ phía sau. Cậu thật sự bị dồn vào chân tường rồi.

Vào lúc đó, kẻ thù bắt đầu di chuyển.

“Dù như thế nào, đừng để chúng cặp sườn bọn tôi!”

Hàng trăm kỵ binh hạng nặng của Trung đoàn số 24 lao vào chiến trường, và Kim Seon-Hyeok cũng thúc ngựa tiến tới. Tim cậu đập loạn xạ.

 


Xin chào, nếu bạn muốn mua gì trên Shopee xin hãy truy cập vào Shopee từ LINK NÀY để ủng hộ nhóm nhé.


BÌNH LUẬN

(Các bạn hãy bình luận hoặc like để thay lời cảm ơn đến nhóm dịch)

Hiện tại bình luận bằng facebook đang bị lỗi, sẽ khắc phục sớm nhất có thể.

Comment Form is loading comments...
Xin chào! Đây là website chính thức của nhóm dịch truyện ValvrareTeam. Mấy đứa cùng sở thích cùng làm với nhau thôi. Light Novel trên đây được chúng tôi dịch hoàn toàn miễn phí ra phiên bản tiếng việt, tuy nhiên chúng tôi không khuyến khích các bạn sao chép lên website khác. Cảm ơn vì đã quan tâm."
© 2017 ValvrareTeam. Mã nguồn sử dụng Wordpress. Máy chủ sử dụng Vultr
Made with in Novel