Lần đầu tiên Seon-Hyeok nghe được giọng của tinh linh. Dù sao thì cậu cũng vui vẻ chấp nhận lời yêu cầu mà không nghĩ gì thêm. Khi cậu bày tỏ cảm nghĩ của mình, tinh linh, vốn chống lại sự điều khiển của cậu cho đến tận bây giờ, chấp nhận nó mà không chút phàn nàn.
‘Tôi tên Atiya.’
– Đã lập khế ước với tinh linh bậc thấp, Atiya.
Atiya lao mình vào mũi thương của cậu thậm chí trước khi tin nhắn biến mất hoàn toàn.
“Hở?”
Với lời tạm biệt ngắn ngủi, Atita bị ngọn giáo đâm xuyên qua và biến mất. Năng lượng của cô ấy cuộn quanh vũ khí và bù đắp cho sức mạnh còn thiếu của cậu.
“A…”
Seon-Hyeok ngớ người khi thấy cô bé bay vào ngọn giáo của mình. Tuy nhiên, kẻ thù sắp đến rồi, và hiệp sĩ cấp cao của chúng cũng gần niệm xong năng lực của mình rồi. Seon-Hyeok nhanh chóng cố quên đi bóng dáng của Atiya và thêm sức mạnh vào vũ khí của mình.
Vút.
Đùng.
Một âm thanh điếc tai và một vụ nổ xảy ra đồng thời, và thanh kiếm ánh sáng 5 màu xuất hiện. Thanh kiếm và cơn gió một lần nữa va chạm với nhau. Tương tự như tình huống lần trước, nhưng kết quả hơi khác.
Thanh kiếm ánh sáng thất bại trong việc làm tan biến cơn gió, và năng lượng còn lại quét qua hàng tiên phong kẻ thù.
“Lao lên!”
Seon-Hyeok la lên khi thấy hàng tiên phong Sastein sụp đổ hoàn toàn.
“Chuẩn bị va chạm!”
Đội kỵ binh giáp nặng la lên đáp lại, tin tưởng hoàn toàn vào người đi đầu của mình.
Seon-Hyeok đã phá tan hàng tiên phong kẻ thù, nhưng lũ Sastein không hoàn toàn bị đánh bại. Cậu lao tới với ngọn thương trong tay khi ngựa của cậu nhảy qua lũ ngựa đã ngã xuống của kẻ thù. Kỵ binh Sastein, không có gì che chắn khi hàng tiên phong đã gục hết, vội vã nâng thương lên đáp lại.
Tuy nhiên, kháng cự là vô ích trước cú lao lên của Trung đoàn số 24, vốn không hề chậm lại dù phải băng qua xác của quân tiên phong Sastein.
“Ack!”
Kẻ thù của họ ngã ngựa, bị giáo chứa đầy sức mạnh từ cú lao lên đâm.
Chết tiệt.
Seon-Hyeok vội vàng buông giáo ra trước khi gãy tay do cú va chạm, nhưng thậm chí chỉ với một khoảnh khắc thoáng qua đó thôi cũng chứa đầy sát khí.
Tuy nhiên, có phải vì cậu vẫn đang ở trên chiến trường không? Hay có lẽ vì trải nghiệm ở quá khứ đã khiến cậu trở nên vô cảm? Seon-Hyeok chỉ đơn giản là lấy trường kiếm ra, giống như khi được huấn luyện.
“Hyah!”
Một kẻ thù mới xuất hiện giữa lũ chiến mã nằm ngỗn ngang và giơ kiếm lên, mặt hắn méo mó như một con quỷ. Đòn tấn công của hắn cực kỳ tệ so với tên hiệp sĩ cao cấp mà Seon-Hyeok đã trao đổi chiêu thức trước đó, nhưng dù vậy, có vẻ nhiêu đó cũng thừa sức hạ gục các kỵ sĩ giáp nặng rồi.
Kiếm của đối thủ đâm tới, như thể muốn đâm xuyên qua ngực cậu.
“Hup!”
Seon-Hyeok theo bản năng xoay người để né đòn và lập tức tìm cách phản đòn, nhưng rồi khựng lại. Kỵ binh Sastein đang tấn công cậu vượt qua và sẵn sàng tấn công người tiếp theo.
“Đừng chậm lại! Đừng tập trung kết liễu từng tên một!”
Chiến trường hỗn loạn, tạo ra bởi việc hai đội kỵ binh lao nhanh vào nhau, không cho phép hai chiến binh đứng im trao đổi chiêu thức. Seon-Hyeok lập tức đâm về phía đối thủ mới xuất hiện.
Keng!
Kiếm họ gặp nhau giữa không trung. Một lần nữa, không có thương vong nào cả. Các chiến binh kiểm tra sát khí của đối phương và chuyển sang mục tiêu tiếp theo.
“Argh!”
Seon-Hyeok nghe tiếng hét từ phía sau, nhưng cậu không chắc nó là của đồng đội hay kẻ thù. Cậu muốn quay lại để xác nhận đó không phải đồng đội nhưng vẫn cắn riêng tiếp tục chiến đấu. Với cậu, tốt nhất là né tránh và chặn đòn từ phía trước trong khi phản đòn lại bất cứ khi nào có thể.
Bu-dum. Bu-dum.
Cậu không còn nghe được gì ngoài sự hỗn loạn của chiến trường và tiếng tim mình đập điên cuồng.
Cậu thở dốc do tai ù, và bên trong mũ cậu trở nên nóng hơn theo từng nhịp thở. Nhiệt độ, sự hỗn loạn trên chiến trường, và sát khí liên tục khiến cậu nghẹt thở.
Các kỵ sĩ khác ở ngay sau mình đúng không? Mình không phải người duy nhất còn lại chứ?
Những suy nghĩ kinh khủng thoáng qua đầu, và cậu cứ muốn quay lại để kiểm tra.
Làm ơn. Làm ơn.
Cậu chỉ có thể thấy khuôn mặt hung hăng của kẻ thù, và cậu lao tới trong vô vọng, hy vọng bản thân không một mình.
Cuối cùng khi đến giới hạn, cậu nghe tiếng hét từ phía sau.
“Chúng ta vượt qua được rồi!”
Vào lúc đó, tầm nhìn hạn chế của cậu đột nhiên mở rộng ra. Cậu thấy vùng đất trống phía sau một vài kẻ thù còn trụ lại.
***
Kỵ binh Sastein quả là đáng sợ như lời đồn. Khả năng xuyên qua hàng ngũ có tổ chức của kỵ binh giáp nặng và tia chớp khi chúng vung kiếm cho thấy vì sao chúng được xem là kẻ mạnh nhất, thậm chí trong cận chiến.
Dù sao thì nữ thần chiến thắng đã đứng về phía Vương quốc Adenburg. Kiếm pháp của kỵ binh Sastein, được cho là mạnh hơn của hiệp sĩ tập sự, bị vô hiệu hóa bởi Johnstein Pilgram và các hiệp sĩ khác, và pháp sư của chúng bị tinh linh của Ahn Yoo-Jung kiềm lại.
Kết quả là trung tâm của kỵ binh Sastein hoàn toàn bị phá nát, và lực lượng còn lại bị làn sóng kỵ binh giáp nặng theo sau càn quét. Nói là vậy, kỵ binh của Vương quốc Adenburg cũng không thoát ra mà không bị gì.
Trong số 100 kỵ binh giáp nặng ban đầu, chỉ còn lại 40 người.
Kỵ binh Mangsk cũng mất phân nửa lực lượng, dù chỉ đóng vai trò hỗ trợ trong suốt trận chiến. Điều đó cho thấy trận chiến dữ dội và đẫm máu đến chừng nào.
Tuy nhiên, đội kỵ binh giáp nặng của Trung đoàn số 24 một lần nữa chiến thắng. Chỉ có khoảng 30 trong số 200 tên ác quỷ Sastein sống sót rút lui, nên đây là một chiến thắng vang dội.
“Chúng ta thắng nữa rồi!”
Ai đó gào lên, giọng lạc đi.
“Không may là chúng ta không thể đuổi theo chúng. Kỵ binh và ngựa của chúng ta đều đến giới hạn cả rồi, và chiến đấu thêm nữa là điều không thể.”
Kỵ binh giáp nhẹ Mangsk đã làm khá tốt trong việc duy trì lực lượng vì họ tránh được vùng tâm cuộc chiến, nhưng cũng không muốn giao chiến thêm. Họ đã mất phân nửa lực lượng dù chỉ đóng vai trò hỗ trợ, và do đó, không dám đuổi theo kẻ thù đáng sợ nữa.
“Chết tiệt. Tên hiệp sĩ cấp cao đó. Chúng ta đáng ra nên kết liễu hắn.”
Seon-Hyeok đương nhiên nghĩ là tên hiệp sĩ đã chết trong trận chiến, nhưng hắn lại bằng cách nào đó sống sót được và rút lui. Sau lần chạm trán trước đó, tên hiệp sĩ đã lùi khỏi trung tâm trận chiến và quấy rối Trung đoàn số 24 từ bên sườn. Thật ra thì tổn thất của Trung đoàn số 24 thậm chí sẽ còn nặng hơn nếu Frederick không ra mặt.
Nói là thế, bản thân Frederick vẫn chưa phải hiệp sĩ cấp cao, và ông ấy chỉ có thể kiềm chân được hiệp sĩ phe địch thôi. Đến lúc trận chiến kết thúc, Frederick đã kiệt sức và chỉ có thể nhìn đối thủ bỏ chạy.
“Đó không thể nào là hiệp sĩ bình thường được. Xét về kiếm pháp, hắn hẳn nổi tiếng ở Vương quốc Noctein lắm. Chúng ta không cần cố quá làm gì – chỉ việc kiềm chân hắn thôi cũng là một chiến tích to lớn rồi.”
Chỉ huy đại đội của kỵ binh giáp nhẹ Mangsk an ủi Frederick bằng cách chỉ về phía chiến trường đầy chiến mã và trang bị của lũ Sastein.
“Thêm nữa, lũ khốn đó không dễ gì sống sót qua biên giới được đâu. Chỉ huy hẳn đang đợi chúng với một đội quân riêng rồi.”
Một kỵ sĩ đã được gửi về pháo đài khi trận chiến bắt đầu, và giờ là một người đưa tin nữa khi trận chiến kết thúc. Chỉ huy Pháo đài Mangsk đã tạo ra cái bẫy này cho lũ Sastein, để ông ấy có thể xác định số lượng và đặt dấu chấm hết cho chúng. Sau cùng thì ông ấy cũng đủ khả năng để làm thế mà.
“Các vị làm tốt lắm. Không có các vị hỗ trợ thì chúng tôi có lẽ đã thua trận này rồi.”
Bỏ qua tiếc nuối, Frederick khen ngợi Ahn Yoo-Jung, Johnstein, và các hiệp sĩ khác. Như chỉ huy đại đội nói, quân đồng minh có thể đã tổn thất nhiều hơn nếu không nhờ các ngoại nhân hạn chế được hỏa lực của lũ hiệp sĩ Sastein.
“Chiến trường dữ dội hơn tôi tưởng nhiều.”
Johnsteain Pilgram và các hiệp sĩ khác có vẻ kiệt sức để theo kịp trận chiến đẫm máu của kỵ binh, và thái độ vô cảm hôm trước của họ không thấy đâu nữa. Tuy nhiên, sự thật là mọi người đều sống sót qua cuộc hỗn chiến là bằng chứng cho năng lực phi thường của họ.
“Ngài cũng làm tốt lắm tử tước. Nhờ ngài chặn phép của pháp sư mà chúng ta không phải chịu tổn thất nặng nề.”
Yoo-Jung, hoàn toàn kiệt sức do dùng năng lực của mình quá mức, uể oải gật đầu và quay đi. Cô ta nhìn về phía xa với vẻ mặt đăm chiêu.
Ánh mắt cô ta hướng về phía các kỵ sĩ ở đằng xa.
“Này! Cậu làm tốt lắm! Tôi không tin được là cậu giữ vị trí được đến cuối cùng đó! Làm tốt lắm!”
“Tôi đứng bên cạnh để chuẩn bị lao lên nếu cần, nhưng cậu chẳng bao giờ quay lại cả.”
“Tôi nghĩ cậu xử được ít nhất 9 tên nhỉ?”
Các kỵ sĩ người đầy máu me, cả của họ và của kẻ thù, đứng vây quanh một người và làm náo loạn cả lên. Ở giữa nhóm đó là Kim Seon-Hyeok.
“Sao kỵ sĩ rồng lại được xếp loại là bậc thấp…”
Điều Seon-Hyeok vừa làm là hoàn toàn không thể với class bậc thấp, nhưng chưa hết.
“Sao cậu…”
Cô ta nhạy cảm với mùi của tinh linh và pháp sư tinh linh hơn bất cứ ai khác. Ngay lúc này đây, cô ta có thể cảm nhận được mùi của tinh linh phảng phất từ cậu. Ngạc nhiên hơn là tinh linh này từng là một trong số của cô ta – và tinh linh này đã đơn phương chấm dứt khế ước giữa trận chiến.
***
Điều đầu tiên Seon-Hyeok cảm thấy sau trận chiến, nơi mà hàng trăm mạng sống mất đi, không phải là tội lỗi hay buồn thương cho kẻ chết.
Mà là mệt mỏi khủng khiếp, như thể trí óc và cơ thể phải làm việc quá độ của cậu đã đến giới hạn và trên bờ vực sụp đổ. Tuy nhiên, cậu chỉ có thể cảm thấy vậy vì bản thân còn sống, mắt cậu đầy nước mắt của sự nhẹ nhõm.
“Không ai khác có thể làm những điều cậu làm ở vị trí đó.”
Seon-Hyeok không tháo mũ xuống khi các đồng đội đầy thương tích đến chúc mừng mình. Cậu thấy niềm vui và sự nhẹ nhõm của mình có thể được xem như một sự sỉ nhục đối với các kỵ sĩ đã ngã xuống, và vì vậy, cậu không kéo miếng che mặt lên và cũng không nói gì.
“Cậu làm tốt lắm. Làm tốt lắm. Làm tốt lắm.”
Tuy nhiên, Clark, Jonasson, và các kỵ sĩ khác tiếp tục trấn an cậu với nét mặt kiểu như họ hiểu.
Có họ động viên, cậu có thể phần nào lấy lại tinh thần sau một lúc. Lơ đi sự phản đối của đồng đội, cậu tự mình đi thu lại xác của các kỵ sĩ đã ngã xuống. Seon-Hyeok đặt các phần cơ thể bị tách rời ra lại với nhau và trả lại vũ khí của họ về với chủ cũ.
Tôi sống sót là nhờ các cậu bảo vệ phía sau.
Quỳ xuống trước xác của họ, Seon-Hyeok lặp lại liên tục lời cảm ơn của mình. Và bằng việc đó, cậu có thể khóc thương cho đồng đội đã mất của mình.
***
Toàn bộ những người sống sót đều chỉ bị thương nhẹ. Đó là vì những người bị thương nặng đều chết không lâu sau trận chiến.
Kết quả là, may mắn không có thêm thương vong nào qua đêm.
“Chúc mừng chiến thắng quyết định!”
Đại đội bộ binh, đến để giúp dọn dẹp chiến trường và thu gom chiến lợi phẩm, tôn vinh sự gan dạ của đội kỵ binh. Đồng thời, họ cũng mang thêm tin đến.
“Trung đoàn Mangsk số 5 đuổi theo và đã tiêu diệt hoàn toàn tàn dư của lũ Sastein, và đã bắt giữ thành công tên hiệp sĩ cấp cao và pháp sư của chúng.”
Có vẻ như lũ kẻ thù còn lại đã bị lực lượng tinh nhuệ của Mangsk bắt giữ trong ngày. Và vậy là cái tên Sastein đã hoàn toàn bị xóa sổ khỏi thế giới. Đội bộ binh tiếp tục ca ngợi Trung đoàn số 24.
Trong khi đội quân dự phòng này thu dọn chiến trường và chúc mừng họ, Seon-Hyeok thẫn thờ nhìn trời.
‘Cảm ơn đã gọi tôi nữa, chủ nhân.’
Tinh linh Atiya, người cậu nghĩ đã hoàn toàn bị dùng hết trong trận chiến, đang bay vòng quanh trên trời. Diện mạo cô ấy hoàn toàn khác ngày hôm trước.
Cô bé cậu thấy hôm trước không thấy đâu nữa, thay vào đó là một người phụ nữ trưởng thành bay lượn trên trời.
Xin chào, nếu bạn muốn mua gì trên Shopee xin hãy truy cập vào Shopee từ LINK NÀY để ủng hộ nhóm nhé.
BÌNH LUẬN
(Các bạn hãy bình luận hoặc like để thay lời cảm ơn đến nhóm dịch)
Hiện tại bình luận bằng facebook đang bị lỗi, sẽ khắc phục sớm nhất có thể.