Chương 5: Nghe tiếng Rồng

‘Không con thú nào muốn anh trèo lên lưng cả. Tuy nhiên, anh không cần xin phép chúng, và chúng cũng sẽ không thể từ chối anh. ‘

Kim Seon-Hyeok tự hỏi liệu mình có điên không. Tức là, nếu anh thực sự bị điên, cho dù làm nhiều chuyện điên rồ hơn thế nữa thì cũng chẳng là vấn đề gì. Và thế là, lúc bình minh ló dạng, anh đi đến bãi tập, tóm lấy một con ngựa quân sự, và bắt đầu cuộc thi nhìn không chớp mắt.

‘Nói đi. Tuyên bố với nó. Nếu vẫn chưa đủ, hãy lặp đi lặp lại nhiều lần. Nếu làm như vậy, lời nói của anh sẽ trở thành lời hứa và thành hiện thực. ‘

“Tao là chủ của mày. Tao là chủ của mày. Tao là chủ của mày. Tao là… ”

Anh làm theo khi giọng nói đó ra lệnh.

“Mày không thể từ chối tao. Không thể từ chối tao. Mày không thể…”

Kết quả thật đáng kinh ngạc. Con ngựa, đã hoành hành hết lần này đến lần khác, giờ lại bình tĩnh như thể tất cả chỉ là dối trá. Không chỉ vậy, nó còn cúi đầu và đưa lưng cho Seon-Hyeok, và đau đớn trước đó của anh sắp biến mất.

“Chà.”

Dù vậy, Kim Seon-Hyeok vẫn còn rụt rè, lo ngại vì bị con ngựa đánh bại hết lần này đến lần khác . Ngay cả khi đã trèo lên lưng nó, phải mất một lúc anh  mới lấy hết can đảm để thúc giục nó tiến về phía trước. Khi con ngựa đã giữ được bình tĩnh, anh mới có thể tự tin tăng tốc hơn một chút.

Chỉ khi không còn dấu hiệu kháng cự, Kim Seon-Hyeok mới có thể vui mừng.

“Tôi làm được rồi!”

Cảm giác thành công sau nhiều lần cố gắng tràn ngập trái tim anh.

Neigh!

Con ngựa giật mình và hí dữ dội bởi tiếng hét của anh.

“Hup.”

“Phải một bận, cạch đến già.” Kim Seon-Hyeok cũng giật mình và nín thinh.

“Anh có thấy không! Anh thấy không!”

Phải thật cẩn thận kẻo ngã ngựa, Kim Seon-Hyeok nhìn chằm chằm vào Clark và những kỵ sĩ khác. Clark không nói nên lời khi bắt gặp ánh mắt của anh , nhưng tên kỵ sĩ khác lên tiếng.

“Thật xấu hổ khi mất quá nhiều thời gian để anh cưỡi được nó đó”.

Tên kỵ sĩ đó nói không sai. Kim Sun-Hyeok chỉ có thể trèo lên ngựa và cho nó đi vài bước.Anh vẫn không thể so với những kỵ sĩ khác để phấn khởi. Lúc đó anh cũng nhìn nhận ra, nhưng niềm hạnh phúc không hề biến mất.

Hơn nữa, anh không chỉ hạnh phúc vì cuối cùng cũng có thể cưỡi được ngựa .

[Ta sẽ dẫn đường cho ngươi đến ngày ngươi thật sự xứng đáng.]

Giọng nói mà hôm trước anh nghe không phải ảo giác cũng không phải giấc mơ.

Một con rồng thật!Thế giới này có rồng!

Anh đã nghĩ mình thật xui xẻo khi nhận được class mới, nhưng thật ra quá may mắn.

“Nhìn tên khốn điên rồ đó kìa. Nó ngã nữa kìa ”.

Những tên kỵ sĩ chỉ vào anh cười nhạo.  Con ngựa, vốn bình tĩnh và ngoan ngoãn, giờ bắt đầu lấy lại nổi khùng khi Kim Seon-Hyeok mất tập trung. Đến khi anh nhận ra thì đã quá muộn. Con ngựa đã hất anh xuống đất.

“Keok. Hehe. Ho. Kuhuhu.”

Dù vậy, anh không hề cảm thấy đau đớn.

“Thực sự có rồng! Thật đấy!”

Các kỵ sĩ nhìn chằm chằm vào Kim Sun-Hyeok, đang sặc sụa vừa cười vừa ho, như thể anh bị điên.

Mặc dù đã cưỡi ngựa được rồi, nhưng cuộc sống Kim Sun-Hyeok đâu có thay đổi nhiều.Anh ta vẫn bị coi là kẻ phiền toái, và các kỵ sĩ khác không quan tâm đến thành tích nhỏ của anh.Tuy nhiên, anh không bận tâm. Anh nhận ra có rồng tồn tại trên thế giới này, và anh không thể nghĩ đến bất cứ điều gì khác.

“Ngươi đâu rồi?Khi nào chúng ta gặp nhau?”

[Chưa đến lúc, hãy sống trọn vẹn hiện tại thay vì khao khát cuộc gặp mặt tương lai của chúng ta.]

Con rồng đó có thể nói rất rõ ràng.Nhưng về bản chất, có vẻ như chưa đến lúc để họ gặp nhau, và anh vẫn chưa đủ thành thạo. Kim Sun-Hyeok không hỏi thêm, tin rằng con rồng cũng không biết chính xác ngày đó sẽ đến khi nào.

Con rồng nói cho anh biết những cuộc nói chuyện như vậy là gánh nặng lớn cho nó vì anh chưa sẵn sàng, và bất kỳ sai lầm nào cũng sẽ làm trì hoãn cuộc gặp cuối cùng của họ.Vì thế, họ không thể tiếp tục trò chuyện.

Tuy nhiên, Kim Seon-Hyeok được hưởng lợi rất nhiều từ sự tương tác này. Anh lấy lại tự tin sau khi cưỡi được ngựa và phát hiện ra sự tồn tại của loài rồng. Ngoài ra, con rồng còn tặng thêm cho anh một món quà nữa.

[Ngươi vẫn còn quá yếu. Ta sẽ cho ngươi quyền sử dụng một trong những skill mà ngươi sẽ kịp mở được nó. Ngay lúc này sẽ rất khó để kiểm soát khả năng đó , nhưng ta tin rằng ngươi sẽ vượt qua được thử thách lớn cùng nó.]

Nó căn dặn anh cần nỗ lực rất nhiều để  khống chế khả năng mới.

– Cửa sổ thuộc tính đã được mở.

– Thuộc tính “gió” đã được thêm vào trạng thái của bạn.

Tuy nhiên, không có cách nào để biết đó là thuộc tính gì. Theo lời con rồng, có vẻ như việc sử dụng ngay cả một lượng nhỏ sức mạnh của thuộc tính cũng sẽ cần một số chất xúc tác từ môi trường.

Trong tương lai anh sẽ cần phải cân nhắc và trải qua rất nhiều thử nghiệm và sai sót để xác định chính xác ảnh hưởng môi trường này là gì.

Kim Seon-Hyeok trở thành người hoàn toàn khác sau khi nói chuyện với rồng. Anh đã từng đau khổ vì không tiến bộ gì nhiều trong quá trình huấn luyện, nhưng giờ bắt đầu nhiệt tình tham gia. Tuy nhiên, trên đời này không phải điều gì có thể hoàn thành chỉ bằng động lực, và huấn luyện cũng không ngoại lệ.

“Ồ. Cuối cùng thì giờ tôi cũng có được bộ giáp của riêng mình à? ”

Kim Seon-Hyeok đã rất vui khi nhìn thấy bộ giáp được trang bị cho chính mình. Tuy nhiên, niềm vui này không kéo dài.

“Ugh!”

Bộ giáp nặng nề và chật chội đến khó tin, phải nhờ sự giúp đỡ của những người xung quanh mới mặc được.

“Hm, có vẻ là đúng kích cỡ rồi đó.”

“Tôi nghĩ nó quá nhỏ… thực sự rất ngạt thở.”

“Nó là vậy đó. Nếu chúng tôi làm lỏng lẻo hơn, nó sẽ bị bung ra  khi chiến đấu. Hạ tấm che mặt xuống. ”

Hạ kính che mặt theo hướng dẫn chỉ khiến vấn đề trở nên tồi tệ hơn vì che khuất tầm nhìn. Giờ đây, bộ giáp không chỉ ngột ngạt mà còn khiến anh khó thở. Anh muốn vứt bỏ cái mũ giáp ngay lập tức.

“Có cần phải kéo cái này xuống không?”

“Anh có thể để y vậy nếu muốn hứng một mũi tên vào mặt khi lao vào trận chiến.”

Clark trả lời cùng với tiếng cười khẩy

“Nó nặng lắm.”

Anh vốn tự hào về mức độ sức mạnh đáng nể của mình, nhưng nhanh chóng kiệt sức khi mặc bộ giáp sắt nặng nề từ đầu đến chân.

“Anh đang có được bộ giáp nhẹ nhất mà chúng tôi sử dụng rồi đó vì anh thuộc diện nhỏ con mà.”

Về khách quan Kim Seon-Hyeok  không phải quá nhỏ. 1m78, anh cao hơn người Hàn Quốc bình thường, đã trở thành trung sĩ và rèn luyện cơ thể của mình trong thời gian thực hiện nghĩa vụ quân sự, anh cũng không hề yếu ớt. Dù vậy, anh không thể phản bác lại lời nói của Clark.

Ugh. Không phải tôi nhỏ bé, mà là anh bạn lớn đến mức ngu ngốc

Nếu không có tình trạng hiện tại hỗ trợ, có lẽ anh sẽ gục ngã dưới sức nặng của bộ giáp.

“Đừng lám quá lên như vậy. Anh sẽ cần phải mang nhiều thứ hơn thế khi vào trận chiến thực sự. Nếu mới chỉ nhiêu đó mà chật vật rồi thì ko biết sau này còn như thế nào nữa?”

“Trong một thế giới có phép thuật, sao lại sử dụng những thứ thô sơ như thế này…”

Kim Seon-Hyeok hỏi tại sao pháp sư có thể thực hiện mọi phép màu lại không cải thiện được chất lượng cuộc sống cho binh lính, và Clark tặc lưỡi.

“Áo giáp được các pháp sư phù phép đắt đến nực cười. Và thậm chí không đắt, không ai trong chúng tôi điên để sử dụng nó cả. ”

“Ý anh là sao?”

“Sao phải bận tâm điều đó? Chúng ta là kỵ binh hạng nặng. Hạng nặng đó. Kỵ binh đó. Anh có hiểu  nghĩa là gì không? Trọng lượng chúng ta chịu trên người đóng góp trực tiếp vào sức công phá của chúng ta đấy.”

Sau đó Kim Seon-Hyeok mới chấp nhận. Anh nhớ đã nghe những câu chuyện về những kỵ binh hạng nặng thời trung cổ nghiền nát kẻ thù bằng trọng lượng của họ.

“Ờ. Nó thực tế đến lạ.”.

“Đừng nói xàm nữa, và hãy đảm bảo anh luôn mặc bộ giáp đó trừ khi đang được huấn luyện cưỡi ngựa. Anh có đủ sức để đánh bại Hansen, nên sẽ sớm làm quen với nó thôi. ”

Kim Seon-Hyeok rất biết ơn. Nhắc nhở nhỏ của Clark là để hướng dẫn anh không bị ngã từ lưng ngựa và bị thương nặng.

“Tôi ngán chăm bẳm anh rồi. Vì vậy, ngừng phàn nàn và làm như những gì anh được chỉ bảo ”.

“Vâng, thưa ngài.”

Cùng lời nói đó, cuộc huấn luyện bắt đầu

 

Clark nhìn Kim Seon-Hyeok như thể anh là quái vật. Chỉ hai tuần trước, anh thậm chí không thể lên ngựa đúng cách, nhưng, anh ta đã bắt đầu trông giống như một kỵ sĩ thực sự, mặc dù là kỵ sĩ vụng về.

“Anh sẽ cần phải cố gắng để đạt nhịp độ thích hợp và kiến thức tổng quát, nhưng với tốc độ này, anh sẽ sớm sẵn sàng cho trận chiến thực sự thôi.”

Jonasson đến xem, lên tiếng thán phục, nhưng Clark chỉ lắc đầu.

“Ngay cả bộ binh cũng có thể nhanh chóng học cách cưỡi ngựa không giáp. Hắn vẫn còn phải học hỏi nhiều điều trước khi có thể trở thành kỵ sĩ thực thụ. Kỵ binh còn không biết tấn công thì có ích lợi gì? ”

Nhưng không giống như lời nói của hắn, giọng nói ẩn chứa một chút thán phục. Đó là, điểm mạnh của các ngoại nhân là tốc độ tiến bộ đáng kinh ngạc.

Không thể tạo ra kỵ binh trong một sớm một chiều. Điều này càng đúng hơn đối với kỵ binh hạng nặng. Tất cả các kỵ sĩ tập trung ở đây, đã được mài giũa khả năng cưỡi ngựa trong một thời gian dài, đến nỗi họ cưỡi ngựa nhiều hơn là đi bộ.

Nhưng tên ngoại nhân này,chỉ 2 tuần trước đó cho thấy bản thân không có tiềm năng gì , trong thời gian ngắn đã thu hẹp khoảng cách, và hắn không thể không ngạc nhiên.

“Ờ. Nhưng hắn không thể cưỡi bình thường được à? Hắn hít bụi khắp nơi rồi kìa ”.

Điều kỳ lạ duy nhất là Kim Seon-Hyeok liên tục nói.

“Này! Đi lối này! ”

“Giờ theo lối đó!

“Hup! Nhanh lên!”

Thật là ngán ngẫm khi chứng kiến anh dùng khẩu lệnh thay cho các động lệnh.

“Hắn sẽ không làm điều đó trong một trận chiến thực sự, phải không? Đi nào, rẽ trái, nhanh nữa, rẽ phải”

“Chắc sẽ ngộ lắm đấy.”

Jonasson bật cười khi nghe thấy Clark lẩm bẩm một mình.

 

Trong khi Kim Seon-Hyeok đang bận cưỡi ngựa, Jonasson và Clark đứng quan sát. Sống trong thế giới có nhịp độ nhanh, anh đã đánh giá thấp tốc độ của ngựa chậm hơn ô tô, đến khi thực sự trên lưng chúng, anh vô cùng ngạc nhiên bởi tốc độ của chúng.

Tiếng gió và tiếng móng ngựa va vào mặt đất vang rền bên tai, và những chuyển động từ bên dưới đập vào cơ thể anh không ngừng. Hạ bộ và hông của anh đau nhói, và cảm giác thô ráp không thể so sánh với những chiếc xe từ đời trước của anh. Nhưng thay vì tỏ ra khó chịu, Kim Seon-Hyeok lại rất hào hứng.

“Hyah!”

Sau  một lúc cưỡi ngựa trong trạng thái đó, tất cả những gì anh ta có thể nghe thấy là âm thanh của móng ngựa, và tất cả những gì anh ta có thể cảm nhận được là gió. Trong trạng thái giống như xuất hồn này, anh nghe thấy một giọng nói bên tai.

– Bạn đã vượt qua giới hạn của bản thân thành công nhờ quá trình luyện tập nghiêm túc.

 

 


Xin chào, nếu bạn muốn mua gì trên Shopee xin hãy truy cập vào Shopee từ LINK NÀY để ủng hộ nhóm nhé.


BÌNH LUẬN

(Các bạn hãy bình luận hoặc like để thay lời cảm ơn đến nhóm dịch)

Hiện tại bình luận bằng facebook đang bị lỗi, sẽ khắc phục sớm nhất có thể.

Comment Form is loading comments...
Xin chào! Đây là website chính thức của nhóm dịch truyện ValvrareTeam. Mấy đứa cùng sở thích cùng làm với nhau thôi. Light Novel trên đây được chúng tôi dịch hoàn toàn miễn phí ra phiên bản tiếng việt, tuy nhiên chúng tôi không khuyến khích các bạn sao chép lên website khác. Cảm ơn vì đã quan tâm."
© 2017 ValvrareTeam. Mã nguồn sử dụng Wordpress. Máy chủ sử dụng Vultr
Made with in Novel