Chương 2: Nhiệm vụ
Khi ở thế giới thực, Eri Inui không có bất cứ một người bạn nào.
Cũng có vài người xem cô là bạn nhưng với cô thì không.
‘Riajuu’, một từ lóng được tạo ra bởi những người nhút nhát không giỏi kết bạn, hiện nay rất phổ biến ở trên mạng xã hội Nhật, ám chỉ những người trẻ tuổi đang cảm thấy hạnh phúc với cuộc sống và luôn sống hết mình, chẳng hạn như những học sinh cao trung bình thường, nói chuyện với bạn bè, có gấu và là thành phần năng động của xã hội.
Trước mặt mọi người, Eri là một “riajuu”, hoặc ít nhất, cô rất giỏi giả vờ làm một người như thế.
Việc lừa gạt người khác đối với cô rất dễ dàng. Nói chuyện với bạn cùng lớp, nhắn tin cho nhau, có mối quan hệ bạn bè trong sáng. Những chuyện đó cô làm rất giỏi.
Nơi duy nhất mà cô có thể bộc lộ chính mình là khi ở trên mạng xã hội. Ở trong game online, dù tính nghĩ gì nói đó của cô khiến rất nhiều người ghét và trở thành mục tiêu bị quấy rối thì việc dừng chơi game có thể làm mối quan hệ với mọi người của cô đi đến kết thúc.
Ngoài lúc ở trên mạng, không khi nào cô thấy được là chính mình cả.
Một trong những người bạn của cô từ môt MMORPG khác đã mời cô chơi Sky World. Một MMO chỉ nhờ vào truyền miệng mà phát triển số lượng khách hàng, nhưng cũng đến sau khi hỏi thăm những người chơi khác từ nhiều dịch vụ mạng khác nhau để chắc rằng không có file độc như worm hay Trojan[1], cô bắt đầu trở thành khách hàng của MMO này.
Ngày đầu tiên mà Eri đến Sky World là Ngày Sinh của game.
Ngày hôm đó, chôn mình trên giường, Eri mở mắt ra nhìn xung quanh và nhận ra bản thân đã đơn độc lạc vào một thế giới khác.
May mắn sau đó cô được mời vào guild Hội Hiệp Sĩ Khăn Choàng Đỏ.
Shiroko, trưởng guild, đối xử với cô rất tốt nên Eri nghĩ rằng cô ấy cũng cùng một kiểu người với những người cô biết ngoài đời thực. Cô ta nói : “Hãy thoải mái đi và cùng làm bạn với nhau trên hòn đảo này nhé”. Nói một cách khác, tương tự như ý muốn xây dựng nên một hội gắn bó thân thiết vậy.
‘Thư giãn’ là một trong các điểm lừa gạt của guild. Thực tế Shiroko chỉ mong muốn được làm người nắm quyền. Cô ta không thể không cảnh giác trước những người như Eri.
Ngoại lệ duy nhất chính là vào 1 tháng trước, khi một mĩ nhân mang tên Kasumi Yukasaki, người không biết nhiều về thế giới này bỗng dưng ‘từ trên trời rơi xuống’.
Eri còn nhớ khá rõ ngày họ gặp nhau lần đầu tiên. Cô và những người khác trong guild đang tất bật gần chỗ hòn đá được đặt làm điểm liên kết trong rừng chuẩn bị cho một đợt tấn công bất ngờ.
“Vậy thì, cho đến khi chuyến tàu bay kế tiếp đến đây, chúng ta làm bạn nhé!”
Kasumi nhẹ nhàng lắc đầu.
“Cho phép tớ tìm cách khác để thoát khỏi đây mà không cần phải đợi đến chuyến tàu định kì.”
Không còn đường nào khác. Sớm muộn thì Shiroko cũng sẽ nhận ra điều Kasumi thực sự muốn nói đến. Cô ấy luôn mang theo lòng nhiệt tình vô hạn, là dạng người mà sẽ luôn cống hiến hết sức lực để đạt được lý tưởng bản thân, dù cho khả năng thành công rất nhỏ đi chăng nữa.
Không lâu trước đây, cô đã tìm ra cách để rời khỏi hòn đảo. Có một chiếc tàu bay trống không được giấu đâu đó nhưng rất khó để lấy được nó.
Shiroko chăm sóc cho Kasumi nhưng không hề muốn giúp cô đạt được nguyện vọng rời khỏi hòn đảo. Làm chuyện đó khác nào gây nên sự sụp đổ cho cái “Xã hội lạc hậu của riêng Shiroko” cả. Thiên đường của cô sẽ đi đến hồi kết.
Chính vì thế Shiroko không thực sự muốn đưa Kasumi đến được chiếc phi thuyền trống đó.
Kasumi Yukasaki không hề nhận ra được chuyện này mà lại còn liều mạng muốn giúp đỡ. Eri mang theo kinh ngạc tự hỏi về cô gái này.
Rồi một chàng trai đơn độc xuất hiện, tự mình giết con Hãi Nhân sư. Tiến triển này có thể đe doạ đến kế hoạch của Shiroko.
Cô vẫn chưa chắc cậu ta có đang tin cậy hay không…
Và trên hết, Eri đã sẵn sàng cho trường hợp tệ nhất rồi.
Trong quán bar chỗ trọ, Shiroko trở nên mất bình tĩnh.
Vừa uống với các thành viên trong guild, cô ta vừa lăng mạ, chửi rủa Jun. Những cô gái vừa mới lúc trưa đây còn hết lời ngợi khen Jun vì đã tự mình giết được con quái vật tấn công nhanh kia giờ đây đã quên hoàn toàn chuyện đó. Lúc này bọn họ đều quay sang nịnh nọt cô ta.
Trong lúc nghe những người khác hùa nhau nói xấu Jun, Eri ngồi ở quầy, mở ứng dụng đồng hồ trong máy tính bảng của mình ra xem.
Đã 3 giờ trôi qua từ lúc Kasumi đi thăm Jun, cô ấy thật tử tế. Shiroko vẫn chưa nhận ra cô vắng mặt. Với cách nhận xét đơn giản nhất có thể thì người hội trưởng hẹp hòi này cũng nhận thấy quyền lực, địa vị của mình trong mắt các thành viên đã bị Jun làm giảm xuống đáng kể. Cô ta xem cậu là mối nguy hại. Nếu để cô ta biết được Kasumi vừa trở thành học trò của mối nguy hiểm đó thì…
Chắc chắn cô ta sẽ không tha cho Kasumi, việc Kasumi bị đuổi khỏi guild chỉ còn là chuyện sớm muộn.
(Cô sắp đến giới hạn của mình rồi…)
Eri đã chờ đợi cơ hội rời khỏi hòn đảo này.
Và cô nghĩ, thời khắc lúc này chính là cái cơ hội đó, cơ hội duy nhất dành cho cô. Vì thế, cô đã lợi dụng Kasumi.
Khi Eri lần đầu gặp Kasumi là lúc cô ấy đang xin sự giúp đỡ từ Shiroko. Kasumi là một người trong sáng, thẳng thắn và không nghĩ nhiều về những thất bại của bản thân. Cô luôn cố hết sức để đạt được mục tiêu một khi đã đặt ra nó. Một cô gái tràn đầy năng lượng. Vì thế Eri đã dùng lời lẽ của mình hòng thao túng Kasumi.
(Mình thật đáng ghét, nhỉ?)
Có vẻ Jun đã nhìn thấu chuyện này. Cái tên con trai thuộc lớp ma kiếm sư đang ‘tận hưởng cuộc sống’ trong thế giới này kia, Eri không biết hắn sẽ thông cảm được bao nhiêu cho lí do của cô đằng sau chuyện này nữa.
Viên đá liên lạc của Kasumi run lên trong bàn tay của Eri.
Đá liên lạc có kích cỡ chừng móng tay, có nhiều màu sắc khác nhau. Được bán theo cặp, chúng là item giúp sự liên lạc giữa những người bạn trở nên thuận tiện hơn. Tại Sky World, chúng được dùng giống như điện thoại di động vậy.
Eri rời khỏi căn phòng ồn ào, nghe tiếng Kasumi truyền đến.
“Ừ…phù, hắn sẽ giúp cậu à…Yup, các cậu sẽ cùng làm chung quest phải không? Cậu có thể đứng sau xem hắn ta rồi từ từ học theo phương pháp của hắn.”
“Uh…Eri-chan. Jun-san nói cậu phải cùng đi với bọn tớ…Có được không?”
“Hắn nhận ra được công sức của tớ…huh”
“Eri-chan, cậu chỉ giúp có xíu mà thôi.”
“Ừm,dù gì thì tớ cũng có công… Ok,tớ sẽ đến.”
Họ không định ở lại cái guild thối rửa này quá lâu nữa đâu.
“Tớ sẽ nói lại với cậu ấy. Cảm ơn cậu nhé!”
Giờ, cô đã hiểu. Eri chính là người đã đẩy cô vào Jun.
Nhưng dù lúc này cô nhận ra điều đó, Kasumi vẫn không thay đổi ý định của mình một chút nào.
Jun nằm trên chiếc giường đơn sơ của mình, nhìn lên trần nhà đầy bụi bẩn.
Đã 2 tiếng qua đi sau khi mặt trời lặn. Một viên augite ma thuật, loại đá dùng năng lượng mana để tạo ra ánh sáng nhân tạo, lăn lăn trên chiếc bàn gần đó thắp sáng cho cả căn phòng. Ở Sky World, các du hành giả thường dùng nó làm nguồn sáng thay cho đèn bóng ở thế giới thực.
Cư dân ở những thế giới giả tưởng như nơi đây thường đi ngủ cùng một lúc. Lúc này, cả khu nhà trọ chìm vào yên tĩnh. Vì lẽ đó, khi một cô gái trong trang phục Lolita màu đen xuất hiện, Jun lập tức hiểu chuyện và nhanh chóng ngồi dậy.
“Có vài chuyện tôi muốn hỏi cậu.”
“Sắp tối rồi đấy? Cô có thể đến sớm hơn chút được không. Mà thôi kệ đi, tôi sẽ làm chuyện mà tôi muốn làm. Dù cô là người đã đưa tôi đến đây nhưng nhưng cũng chỉ là vì tôi muốn đến thôi đấy.”
“Việc đó, tôi rõ mà.”
Jun và cô trao đổi ánh mắt với nhau. Dưới cái nhìn từ đôi mắt vàng, Jun mở miệng. Cậu vẫn không hề biết gì về mục đích của cô hay mục đích của cái tổ chức mà cô tham gia.
“Tôi đã cài đặt Sky World vào máy tính bảng của cậu.”
“Đúng. Ngay sau khi tin đồn về việc đột ngột biến mất của các người chơi bắt đầu lan rộng.”
“Không như những người khác, cậu lại thực sự muốn vào thế giới này.”
“Chính xác. Tôi đến đây theo đúng ý muốn của bản thân.”
“Cậu có việc phải làm. Nhưng những gì cậu làm suốt ba tháng qua là đi hoàn thành những nhiệm vụ game. Mục đích thực sự của cậu thì lại không chút tiến triển nào cả.”
“Đó là chuyện tôi đã quyết định. Đây là phần chúng ta đã giao ước từ đầu. Cô có thể đưa tôi vào đây nhưng tôi sẽ làm theo những việc mà tôi muốn mà.”
“Cậu đang giúp đỡ Kasumi Yukasaki?”
“Chuyện đó làm cô không vui sao?”
Sau một khoảng lặng ngắn, cô gái lắc đầu.
“Tôi không phản đối quyết định của cậu.”
“Nếu thế, cô muốn hỏi tôi chuyện gì?”
“Lí do cậu nhận Kasumi Yukasaki làm học trò của cậu.”
Một ngày định mệnh sau cái ngày tất cả các người chơi Sky World biến mất, Jun trên đường về nhà, đã nghe tiếng cô gọi tên cậu.
Cậu vẫn không biết ý định thực sự của cô gái này là gì.
Vì thế, cậu rối rắm không biết bản thân phải làm gì. Không có lí do gì mà cậu lại đi tiết lộ lý do thực sự của mình cho cô cả.
“Chỉ là quy tắc của các game thủ là cần đối xử tốt với các newbie thôi mà.”
“Chỉ thế sao?”
“Đây chắc chắn là thế giới game. Vì vậy, cũng là tự nhiên khi một game thủ đi theo quy tắc đó ở đây thôi.”
“Cậu thực sự nghĩ ở đây giống như thế giới game sao?”
Jun thở dài.
Nếu tất cả người dân trong trấn, người làm tại quán trọ và quân lính đều là AI thì cái AI này cũng không phải dạng vừa đâu.
Không chỉ vậy. Nếu tất cả những chi tiết nhỏ như kết cấu hạt bụi và mùi hương trong rừng được tạo dựa trên thế giới thật thì bắt buộc cần phải có một nguồn năng lượng kiểm toán cực kì khủng khiếp. Không có máy tính nào trên thế giới đạt được mức năng lượng đó để sao chép được từng mẫu nhỏ trong thế giới này.
Vì những lí do đó, thế giới này có thể được coi là hiện thực cũng chẳng có gì lạ. Nó chính là hiện thực. Sau 3 tháng tại Sky World cũng đủ cho Jun biết đó chính là một sự thật không thể chối cãi.
Jun lắc đầu, mỉm cười.
“Tôi đoán nó chính là hiện thực. Người tạo ra thế giới này chắc là bị điên rồi nên mới làm ra chuyện thế này.”
Cô gái nhìn chằm chằm vào cậu, như muốn tìm kiếm thứ gì đó ở Jun.
Jun thở dài, nhún vai.
Cô gái ấy nghiêng đầu theo cách rất dễ thương.
“Tôi phải làm gì? Cậu có muốn tôi cởi đồ ở đây luôn không?”
“Đừng có giả ngây. Sau khi tôi đến đây thì còn ai đến nữa không? Có vẻ mọi người cũng đến đây một cách ngẫu nhiên luôn. Và vì sao họ lại muốn đến đây?”
“Tôi thực sự… không biết. Tôi không có mời họ đến Sky World, tôi chỉ mời có mình cậu thôi.”
“Ra cô theo tôi 24/7, quan sát tôi rồi ghi lại báo cáo gửi về cho cấp trên của cô sao?”
Đây cũng chỉ là dự đoán mà thôi. Ngoài cô ra, Jun chưa bao giờ thấy bất kì thành viên nào khác của “tổ chức” này.
“Việc Kasumi Yukasaki làm học trò của tôi làm phiền đến cô sao?”
“Tôi muốn biết tại sao cậu cứ lưỡng lự về chuyện này.”
“Được rồi. Nếu tôi dạy lại cho cô ấy từ những thứ cơ bản thì sẽ mất rất nhiều thời gian. Tôi sẽ bị kẹt lại ở hòn đảo này một thời gian dài mà chẳng nhớm thêm một bước nào tới gần Aion hơn cả.”
Chỉ có một chuyện mà cậu biết, đó là cô gái mang trang phục đen này muốn Jun đến Aion. Cô ấy trong một lần trước đó đã sơ xuất tiết lộ ra điều này.
“…Đợi đã. Đến đây đi.”
Jun bảo cô đến gần giường của cậu. Cô bỗng dưng xuất hiện ngay phía trước cậu và nhẹ nhàng vươn bàn tay. Jun cảm nhận làn da mềm mại của cô.
Mùi hương ngọt ngào của cô nhẹ nhàng tiến vào mũi của Jun. Mùi hương nước hoa thoang thoảng trôi trong căn phòng. Jun không biết nhiều về những thứ như make-up hay nước hoa như thế này.
“Ham muốn tình dục của cậu hiện giờ đang tăng cao sao?”
“Tôi không biết cô đang nghĩ gì nữa. Tôi chỉ muốn có người nói chuyện thôi. Tôi không muốn cô phải ghét tôi đâu.”
“Ừm,cậu muốn biết chuyện gì về tôi? Nếu được thì tôi sẽ nói.”
“Hmm, trạng thái hiện tại của cô, mục đích của cô hoặc là của cái tổ chức mà cô đang gia nhập đó?”
Cô gái yên tĩnh lắc đầu.
“Hmph. Được rồi. Vậy cô có thể tiết lộ chuyện gì không?”
Cậu chả trông mong gì câu trả lời từ cô. Cuộc đối thoại này chắc sẽ giống như lần trước, cô vẫn sẽ từ chối tiết lộ bất kì thông tin gì. Thế nhưng…
Cô thì thầm:“Alice.”
”Từ giờ về sau, tôi muốn cậu gọi tôi là Alice.”
“Alice… còn gì nữa không?”
“Tôi thích đồ ngọt. Tôi thích bỏ nhiều mật ong vào li trà đen của mình.”
“Thật à? Tôi có nghe qua về mấy quest có thưởng trà. Tôi sẽ lấy chúng cho cô.”
Cô cười rất hạnh phúc.
“Cảm ơn cậu.”
“Khi cô cười, cô rất dễ thương đấy.”
“Dễ thương…? Tôi sao?”
“Từ đó kì lạ đối với cô sao?”
Alice lập tức quay về với khuôn mặt vô cảm.
Cuộc nói chuyện chắc đã đánh đúng vào tâm lý của cô, buộc cô phải trở lại chiếc mặt nạ lạnh lùng.
Jun nhún vai nghĩ, “Ừm, vậy cũng được rồi.”
“Tôi nhận được nhiệm vụ.”
Cảm thấy khó hiều, Alice nghiêng đầu.
“Đó là lí do tôi giúp Kasumi Yukasaki… Hệ thống đã cài đặt như thế. Du hành giả phải đi làm nhiệm vụ. Nếu nó xứng đáng để làm, tôi cũng chả quan tâm gì nhiều đến người gửi quest.
“Thế… ai là người gửi nó?”
“Ngày mai tôi sẽ đi gặp trực tiếp hắn.”
Jun cười vô tư lự.
“Hay có lẽ tôi nên nói rằng mình sẽ đi dạy cho hắn một bài học nhỉ.”
Sáng hôm sau, Jun và Eri đứng trên một đỉnh một con đồi nhỏ ngay sát thị trấn.
Ở đây, họ có thể nhìn thấy rõ bức tường đá bao quanh thị trấn. Ở phía bên phải là một cánh rừng. Phía bên kia cánh cổng, xuyên qua đồng cỏ rộng lớn chính là cực nam của hòn đảo này. Vì đảo Altaria nằm ở nhẫn đảo thứ tám, nhẫn đảo thấp nhất thế giới này nên nhìn xuống bên dưới chỉ là một bầu trời không đáy. Rơi xuống đó cũng đồng nghĩa với cái chết.
Kasumi được giao nhiệm vụ giết những con quái yếu gần đó để thu nhặt một số lượng nhất định những vật phẩm rơi ra. Trong một lúc nữa cô sẽ không quay lại đây.
“Nói đi, chẳng phải cậu có điều muốn bàn với tôi sao?”
“Hmm, nơi này có vẻ là chỗ tốt để “tỉnh tò” nhỉ? Ngươi yêu ta rồi à?”
“Eri Inui, cậu có thể trả lời nghiêm túc chút được không?”
“Humph, ngươi gọi tên Kasumi cũng kính ngữ ‘san’, còn ta thì không à.”
Tay đặt lên hông, Eri nhìn thẳng vào Jun.
“Ừm, thôi được rồi… Cảm ơn… vì đã giúp Kasumi.”
‘‘Tôi chỉ muốn một lời xin lỗi từ cậu.’’
‘‘Ta từ chối chuyện đó.”
‘‘…thôi bỏ đi.”
Jun nhìn cô khinh bỉ, cô cuối cùng cũng nhún vai nói, “Rồi, rồi. Được rồi.”
“Xin lỗi, ta đã lợi dụng ngươi.”
“Cậu cũng khá là tàn nhẫn đấy.”
“Ta biết. Ta thấy thật tệ khi lợi dụng ngươi và Kasumi, đặc biệt là lợi dụng sự ngây thơ và chất phát của Kasumi. Ta thật là bẩn thỉu.”
Buổi sáng, Eri cùng với Kasumi xuất hiện trước quán trọ. Điều đầu tiên mà cô nói là: “Bọn ta đã rời khỏi guild rồi.”
Lúc ấy, Eri trông rất vui vẻ. Cô còn cười rất to nữa.
Còn Kasumi có chút bối rối. Cô ấy chắc chắn rất shock vì sự thay đổi của trưởng guild, người trước đó đã đối xử với cô khá tốt.
“Cậu rời guild với cô ấy rồi à… Làm tốt lắm.”
“Ta thấy thật tệ cho cô ấy. Cô gái đó chắc đó giờ chưa bao giờ tổn thương đến vậy.”
Nghe Eri gọi một người lớn hơn bản thân 2 năm tuổi là “cô gái đó”, Jun vô thức nở nụ cười chua chát.
“Có gì vui sao?”
“Không, tôi chỉ nghĩ làm thế nào mà hai người tạo nên sự kết hợp thú vị như vậy.”
‘‘Thật sao, huh? …Ưm, ừ thì, ngươi cũng biết ta rất vụng về mà, phải không?”
“Nếu cậu biết như thế, sao không ráng thử thẳng thắn một chút với cậu ấy đi.”
Jun đưa mắt nhìn cô lần nữa, gương mặt Eri gần như bốc khói.
‘‘Sao chứ?’’
‘‘Cậu đã dùng lời nói để thao túng Kasumi-san. Chuyện đó bây giờ tạm thời cho qua, đừng bao giờ phản bội cô ấy nữa đấy.’’
‘‘Ta biết, ta biết.’’
‘‘Ở bên cô ấy cho đến thời khắc cuối cùng.’’
‘‘Vâng, vâng.
‘’Còn nữa, nếu ngươi bỏ rơi cô ấy…’’
Eri nhìn thằng vào mắt Jun.
‘‘Jun, có phải ngươi giúp cô ấy vì chuyện xảy ra lúc trước hay không?’’
‘‘Cũng có một phần là vì vậy. Giống như Kasumi, cậu cũng muốn rời khỏi hòn đảo này đúng chứ? Năng lực phục hồi của cậu rất có giá trị trong chiến đấu và sự thông thạo khu vực ở đây của cậu cũng thế. Có vài quest mà tôi không rõ lắm cách thức lấy được nó. Tôi muốn cậu giúp tôi tìm chúng.’’
“Ồ, để đó cho ta. Ta sẽ cố hết sức giúp ngươi.”
“Vậy, cậu biết những gì về con quái tốc chiến đang bảo vệ chiếc tàu bay đó?”
‘‘Hm. Thật ra thì đến gần đây bọn ta mới phát hiện ra nó. Có một con golem lớn ở phía trước hang núi.’’
‘‘Cái tàu bay đó chắc hẳn hiếm lắm đấy ha.’’
‘‘Cái này khác với mấy loại quest tìm vật phẩm. Nếu có người lấy được rồi thì không ai có thể sở hữu thêm thứ hiếm đó nữa đâu. Đó là những chuyện tôi đã được nghe khi Sky World vẫn chỉ là một game online.’’
‘‘Cậu làm thế nào mà phát hiện ra con golem đó vậy?’’
‘‘Vài người trong bọn ta có hứng thú với golem nên bọn ta có lập một nhóm tìm kiếm xung quanh các đền thờ để tìm nó. Nhưng khi họ phát hiện một chiếc tàu bay cá nhân ở nơi tận cùng của một lâu đài trong số chúng thì một con golem dịch chuyển ngay đến phía trước bọn họ. Rất nhiều người đã bị nó giết. Việc thu hồi lại những trang bị của họ khi đó quả thực rất rắc rối.’’
‘‘So với con Sphinx hôm qua thì sức mạnh của nó ra sao?’’
‘‘Nó mạnh hơn rất, rất nhiều so với Sphinx, mạnh kinh khủng.’’
Jun cũng đã tiên liệu trước chuyện này. Cậu đã dùng hết năng lực khi đấu với con Hãi Nhân Sư. Đó có thể là bài test của của Eri xem cậu có thể đấu với con Golem hay không.
‘‘Cậu thực sự nghĩ chúng ta hợp tác cùng nhau thì có thể đánh bại nó sao?’’
‘‘Tuỳ cả vào kế hoạch của ngươi đấy.’’
Jun nhìn Eri. Nghe ra có chút chút sai sai.
‘‘Dù gì thì ở mấy game khác ta từng chơi, ta chưa bao giờ tham gia bất kì guild tấn công nào. Mỗi lần muốn tổ chức một trận đột chiến thì ta toàn phải lên mạng tìm hướng dẫn thôi.’’
‘‘Đó không phải là chuyện một game thủ bình thường hay làm sao?’’
‘‘Chả nhẽ ngươi không phải game thủ bình thường à?’’
‘‘Tôi là một trong những người viết những hướng dẫn đó đấy.’’
‘‘Wow. Nghiện game có khác.’’
‘‘Dẹp chuyện đó sang một bên đi, cậu có thể kể tôi nghe về chuyện về đời thực của Kasumi được không ?’’
‘‘Kasumi lớn lên trong một gia đình gia giáo nên cô ấy chưa bao giờ được xem ti vi chứ đừng nói chi tới chơi game online. Cô ấy có nói mình bắt đầu tự lập khi đi học ở trường cao trung nhưng do luôn bận rộn chuyện học nên cũng không có sở thích ngoài nào. Cô ấy chỉ thử chơi Sky World chỉ vì một người bạn thân quá mời mọc thôi.’’
‘’Cuộc sống bị bảo bọc quá, nhỉ.’’
‘‘Người bạn thân ấy nói muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt nên sẽ không quan tâm được cho cô ấy nữa.’’
‘‘Tôi chẳng biết cái ‘cô bạn thân’ đó thực sự lo cho Kasumi được bao nhiêu đây.’’
‘‘Bọn ta chưa bao giờ quan tâm đến điều đó.’’
‘‘Dù sao đi nữa, tôi không có nhiều thời gian đâu. Tôi chỉ có 2 tuần thôi. Nếu chúng ta không thể đạt được mục đích trong thời gian đó, tôi sẽ phải rời đi trước. Vậy được chứ ?’’
‘‘Ừm, ta không cản ngươi đâu. Nếu không làm được thì ta cùng Kasumi sẽ đợi đến chuyến tàu bay định kì kế tiếp. Đừng lo cho bọn ta. Ta sẽ coi chừng lượng pin trong máy của Kasumi, không để nó tới mức nguy hiểm.’’
May mắn thật, cô hiểu được mối bận tâm lớn nhất của cậu.
‘‘Jun, ngươi không phải là một kẻ xấu. Ngươi không cần lo cho Kasumi hay là cho ta đâu.’’
‘‘Nhưng chẳng phải tại tôi mà mối quan hệ giữa hai người và guild đã bị cắt đứt rồi sao. Sau này có khi các cậu phải chịu nhiều hệ quả rắc rối từ chuyện đó cũng nên.’’
‘‘Ta chắc chắc sẽ cẩn thận bảo vệ cho Kasumi.’’
‘‘Cậu đúng là thuộc dạng người tệ nhất, huh.’’
‘‘Ta tự hiểu được chuyện đó.’’
Eri bực mình nổi nóng.
“Tính khí của cậu khá là thất thường đấy.’’
“Gọi ta là tsundere hay là moe gì gì đó cũng không có sao đâu.’’
Có vẻ như Eri đang cố gắng đè nén cơn giận thực sự của mình. Jun nghĩ cô gái này thật giỏi mấy chuyện kìm nén như thế.
Tất cả những item Kasumi đang thu nhặt có thể dùng lại cho các nhiệm vụ lặp[2]. Bằng cách hoàn thành các quest tại thị trấn, danh tiếng của người đó đối với dân bản địa sẽ được tăng lên. Điều đó giúp người chơi đủ điều kiện nhận những quest mới, được giảm giá ở các shop và một số đặc quyền từ cư dân ở trấn.
Cho đến lúc này, Kasumi vẫn chưa hoàn thành được nhiều quest cho lắm. Cô nói rằng những thứ cô thu được đều đưa cho guild và cô cũng không có nhận thức gì nhiều về chuyện hoàn thành các nhiệm vụ.
Tại Sky World có 6 class mang theo năng lực phục hồi, trong số đó chuyên về ma thuật hồi phục chính là class bạch pháp sư. Dù họ là class tối quan trọng cho các nhóm tấn công nhưng đối với các nhóm săn quái theo kiểu ngẫu nhiên thì khả năng hồi phục mạnh mẽ này không quan trọng. Họ cần những class phục hồi khác có năng lực phục hồi tuy thấp nhưng có mức tạo ra sát thương và khả năng hỗ trợ cao hơn.
Nói thì vậy nhưng bạch pháp sư vẫn không gặp bất kì khó khăn nào trong việc tham gia party cả. Họ vẫn cực kì hữu dụng ở các party muốn chiến đấu với quái vật cấp cao hoặc các boss vùng.
Thường thì bạch pháp sư luôn trong mức cầu, chưa bao giờ là thừa cả.
“Hmm, Kasumi-san, Eri luôn ở bên cạnh cậu đó giờ phải không?”
“Vâng, ngoại trừ trận đấu lần trước ra thì mỗi khi ở thị trấn, cậu ấy đều đi cùng tớ.”
“Vậy thì chắc cậu cũng khá quen thuộc với ma thuật phục hồi của cô ấy rồi. Kasumi-san, cậu cùng cô ấy đi giết thêm vài con quái loại yếu đi.”
Vẫn còn hai tiếng nữa mới đến trưa. Trong khoảng thời gian này, Jun có thể hoàn thành 2 nhiệm vụ nhờ vào thông tin mà cậu có được từ Eri.
“Dùng món vũ khí này đí.”
Jun đưa thanh đoản kiếm cho Kasumi.
Kasumi đưa mắt nhìn nó.
“Tớ đã bao giờ dùng đoản kiếm đâu.”
“Vậy đây chính là cơ hội cho cậu tăng kĩ năng sử dụng vũ khí thứ hai đấy. Thanh đoản kiếm này có độ hiếm ở mức 6. Nói cho dễ hiểu thì khả năng tấn công của nó còn cao hơn thanh xích kiếm của cậu.”
Sử dụng thêm một vũ khí là điều rất quan trọng trong các MMORPG như Sky World. Chuyện làm rớt vũ khí ngay giữa trận chiến không phải hiếm và xài thanh kiếm bản lớn hay rìu để đánh với mấy con quái yếu cũng không mang lại hiệu quả gì. Vì thế, đa số du hành giả cảm thấy có thêm đoản kiếm hay rìu nhỏ cầm tay khi đi du hành rất có lợi.
Nhưng đây không phải lí do duy nhất Jun quyết định giao đoản kiếm cho Kasumi.
“Một chuyện nữa. Cậu tắt chế độ tự động tấn công đi, được không?”
“Tớ hiểu rồi! …uh, tớ chỉ cần giết mấy con quái đó thôi phải không?”
“Ừm chỉ vậy thôi. Eri, nếu tình hình chuyển xấu thì vào giúp nhé. Có cậu ở đấy thì cô ấy không phải lo bị mất mạng đâu.”
“Dĩ nhiên. Ta sẽ không phạm sai lầm, dù bất kì giá nào, ta cũng sẽ không để Kasumi chết.”
Sau một ngày thì pin của chiếc máy tính bảng sẽ tăng lên khoảng 1% và mất cả tháng để bù năng lượng cho một mạng sống.
Kasumi và Eri đã chết một lần hôm trước. Ba lần sẽ đồng nghĩa với cái chết thực sự. Nếu hai người họ chết lần nữa thì sẽ rơi vào tình trạng rất nguy hiểm và sẽ phải ở khu vực an toàn cho đến khi mức pin về lại mốc an toàn.
“Hai cậu nên cẩn thận. Nhớ bảo đảm an toàn cho cậu ấy đấy, Eri.”
“Vâng, vâng.”
Jun tạm biệt họ rồi rời khỏi ngọn đồi với nụ cười mỉm trên môi.
Một trận chiến cực hồi hộp giữa Kasumi và Sên Có Cánh với kích thước bằng với con người. Trận cận chiến ấy sắp sửa diễn ra rồi.
Đúng như Kasumi nghĩ, một khi tắt bỏ chế độ tự động thì đòn tấn công của cô hoàn toàn mất đi độ chính xác. Ở đời thực, Kasumi được học mọi thứ ngoại trừ chiến đấu. Cô chỉ là một nữ học sinh cao trung bình thường. Thiếu đi sự trợ giúp của hệ thống, Kasumi thấy ngay cả việc vung kiếm cũng trở nên khó khăn.
Kasumi mất rất nhiều HP nên Eri phải giữ mạng lại cho cô ấy bằng cách liên tục tạo phép phục hồi. Con Sên Có Cánh thì vẫn không bị thương gì nhiều. Eri trong khi tiếp tục hồi phục cho Kasumi, hiểu rõ tình hình đang khó khăn nên bắt đầu tự mình tấn công.
“Tới đây nào! Oops! Uh, Jun?…”
“Này Eri! Dừng tấn công lại. Chỉ can thiệp khi đã hết cách rồi thôi.”
“Argh! Đồ tàn ác!”
Xem hai người họ chiến đấu một lát, Jun lại quay bước về thị trấn.
Tiếp đó, cậu tiếp tục công việc làm nhiệm vụ của mình cho đến khi quay lại vào lúc gần trưa.
Hai tiếng đồng hồ sau, ngay khi Jun vừa quay lại ngọn đồi, Kasumi đã hoàn toàn kiệt sức. Dù vậy nhưng cô vẫn tiếp tục dùng cả ý chí bản thân để chiến đấu.
Với tư thế cúi thấp người và thanh đoản kiếm cầm chặt trong tay, cô né đòn tấn công từ con Sói Thỏ. Tiếp đó, Kasumi phản công bằng một đòn đánh hoàn hảo. Mặc dù chiến binh hạng nhẹ có cơ chế né đòn tự động nhưng cô cần phải canh thời điểm chính xác để tự ra đòn. Đúng là cô đã tiến bộ nhanh hơn Jun tưởng.
“Eri, cậu dạy cô ấy hết mấy thứ này à?”
Eric cau mày.
“Ta không thích cách làm việc của ngươi chút nào.”
“Người đã điều khiển người khác không có tư cách nói câu đó.”
“Ư, chuyện đó… xì, sao cũng được.”
Eri biết mình đã thua cuộc, lầm bầm trong miệng.
Trận chiến kết thúc mà không mang nhiều vết thương trên người, Kasumi nhặt lớp da thú rơi ra từ con quái rồi chạy về phía Jun.
Lau sạch mồ hôi đang lăn trên trán, Kasumi mừng rỡ cao giọng, “Jun-sensei! Tớ đã biết ý nghĩa của nó rồi!”
“Tớ đã hiểu lí do cậu bảo tớ không nên dùng chế độ tự động chiến đấu nữa.”
“Ừm…”
Kasumi liếc mắt qua Eri, nở một nụ cười gượng gạo, lắc lắc đầu.
“Ta chỉ chỉ điểm một chút cho cậu ấy thôi.”
“Eri, suỵt, Kasumi-san, nói cho tớ biết cảm nghĩ riêng của cậu đi, bằng chính miệng cậu ấy?”
“Chế độ tự động chiến đấu gây sát thương yếu hơn nhiều so với chế độ tự điều khiển. Tớ cũng nhận ít sát thương hơn này.”
“Còn gì nữa không?”
“Khi tự quan sát con quái, tớ có thêm nhiều thời gian để né đòn tấn công của nó… Mà nếu không có Eri thì tớ khó lòng làm được điều ấy, cậu ấy đã giúp tớ nắm rõ phương pháp này.”
Jun liếc nhìn sang Kasumi, cô đang ngồi bệt trên thảm cỏ.
“Tớ cũng nhận ra, Jun-san, cậu đánh bại đươc con Hãi Nhân Sư Sphinx nhờ nắm rõ thời gian ra đòn của nó rồi theo đó mà né đúng không.”
“Nếu đã hiểu được đến vậy thì cậu đã làm rất tốt rồi đấy.”
“Tự mình” né đòn tấn công của kẻ địch. “Tự mình” tấn công. Những hành động này không thể có ở một game MMORPG trên máy tính bảng được, chúng chỉ có thể xuất hiện trong thế giới này, bằng chính hai chân hai tay con người mà thôi.
“Ừ thì nếu không nắm được những thông tin cơ bản từ trước mà đi thách đấu con nhân sư đó thì thua là cái chắc. Khi các cậu nghênh chiến nó, tớ đã đứng ở xa xuyên suốt quan sát cách di chuyển của nó nên cũng nhờ các cậu mà tớ mới nắm được phần thông tin đấy.”
Eri liếc nhìn Jun. Trong suốt trận chiến đó, guild họ đã không quản lí được tốt Mức độ thù địch. Tank chính không thu hút được đòn đánh của con Hãi Nhân Sư Sphinx nên nó đã được đà đập tan cả khu hậu phương đứng sau – những người chơi chịu trách nhiệm gây sát thương là chính.
“Cái thứ lợi dụng!”
“Ừm, Eri, cậu là người kêu mời tôi đi xem, nhớ chứ?”
“À ừ thì… chắc là vậy…”
“Tớ rất vui vì bọn tớ đã giúp được chút ít cho cậu, Jun-san.”
Shiroko, người đứng đầu của Hội Hiệp Sĩ Khăn Choàng Đỏ, sẽ điên tiết lên nếu biết được chuyện này. Shiroko ghét Jun, đối với cô ta, Jun chính là kẻ bên ngoài đến phá hoại quyền lực vững chắc của ả trong guild.
Eri bỗng dưng bật cười. Kasumi ngây người vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
“Kasumi-san, cậu khiêm tốn quá đấy.”
“Ồ, cảm ơn cậu.”
Kasumi e thẹn nở nụ cười.
“Cậu là một cô gái nên được phong thánh nhất của thế giới này đấy.”
Eri cười nắc nẻ rồi bắt đầu lăn vòng trên thảm cỏ.
“Hử?”
“Eri đang cười ghẹo cậu đấy. Sao cậu không lại đá một phát vào nhóc ấy đi.”
“Hả? Tại sao chứ?”
Đã cười hả hê, Eri ngồi dậy, lau giọt nước mắt rơi ra vì cười trên mặt.
“Eri, cậu chọc ghẹo người ta quá nhiều rồi đấy.”
“Hê, lâu lắm rồi ta mới được cười ghẹo Kasumi vui thế này đấy.”
“Trong mắt cậu tớ buồn cười đến thế ư?”
“Kasumi, cậu rất tốt.”
Eri vỗ vỗ vai Kasumi – người vẫn đang lúng túng trước khi quay sang cười với Jun
“Ngươi cũng biết rồi đấy, cậu ấy thực sự là một cô gái cần phải được bảo vệ.”
“Vậy thì đừng chọc cậu ấy nữa. Cậu ấy lớn tuổi hơn nhóc đấy.”
“Trong game online, tuổi tác chẳng mang ý nghĩa gì cả.”
Lí do này không hề vô căn cứ. Ở những game như Sky World, kiến thức và sự thông thái mới thực sự là điều được coi trọng. Class và cấp độ kĩ năng còn quan trong hơn cả tuổi thực của người chơi.
Tuy nhiên, quy tắc xã giao vẫn là điều quan trọng cần có để cuộc đối thoại được diễn ra dễ dàng.
“Trong mắt của những người khác, ta trông giống như một thiếu nữ vậy. Chỉ với hai người thì ta mới thân thiết vậy thôi.”
“Mà thôi, giờ quay lại điều chúng ta đang nói khi nãy nào. Còn một lí do khiến chế độ tự động chiến đấu không còn phát huy tác dụng nằm ở class của cậu đấy, Kasumi-san.”
“Là vì tớ thuộc class chiến binh hạng nhẹ sao?”
“Trong các nhóm, mỗi người đảm nhận một vai trò riêng.”
Kasumi gật đầu, chăm chú lắng nghe.
“Class chiến binh hạng nhẹ chính là những tank-er. Một tank-er có nhiệm vụ phải thu hút sự chú ý của kẻ địch. Nhờ đó các healer sẽ đảm bảo sự an toàn của cả đội dễ dàng hơn và attacker cũng có thể tấn công thoải mái hơn.”
Câu trả lời như đọc từ sách hướng dẫn ra. Chiến binh hạng nhẹ có những tuyệt chiêu làm tăng Mức độ thù địch từ kẻ thù với họ. Vì thế cũng là lẽ tự nhiên khi họ ở vai trò của tank thôi.
“Nhưng tại sao họ lại là người thu hút được sự chú ý của đối phương.”
“Đối với những người mới chơi, nếu healer hay attacker trúng đòn thì họ sẽ mất rất nhiều HP.”
“Eri, cậu được 50 điểm cho câu trả lời đó.”
“Rồi, rồi thưa giáo sư Jun.”
“Tank chính của Hội Hiệp Sĩ Khăn Choàng Đỏ trong suốt trận chiến lần trước là class chiến binh hạng nặng. Vấn đề là tại sao cô ấy được chọn làm tank mà không phải là Kasumi-san?”
“Là vì chiến binh hạng nặng là class làm tank tốt nhất ở các trận raid… Đây chẳng phải là chiến thuật người chơi hay dùng sao?”
“Vậy tại sao người ta hay dùng chiến thuật đó?”
“Quái cấp raid có những đòn tấn công chuẩn, mạnh và khó né nên nếu chúng chỉ đánh những cá nhân có mức phòng thủ cao như chiến binh hạng nặng, điều này mang lại sự dễ dàng cho healer bọn ta vì khi đó chỉ cần tập trung vào việc hồi máu cho cá nhân đó mà thôi. Phòng thủ cao thì lượng HP mất đi sẽ thấp hơn mà. Thế nên,chiến binh hạng nặng cùng với giáp thiên hướng phòng thủ tốt đã được mặc định đóng vai trò tank-er hiệu quả rồi.”
Eri chỉ vừa nhận ra tại sao Jun không hài lòng với câu trả lời của mình trước đó nên lần này cô cố hết sức đưa ra một lời đáp rõ ràng và đúng tính giải thích hơn cho Kasumi.
“Thế tại sao trong cuộc chiến đó thì việc để cho Kasumi làm tank là không thể?”
“Cũng có phần vì cậu ấy thiếu kinh nghiệm nhưng giờ thì có lẽ Kasumi đảm nhiệm vai trò đó được rồi.”
“Đúng vậy.”
Eri đưa mắt thoáng nhìn qua Kasumi rồi lắc đầu.
“Nhưng đến lúc này vẫn còn một chút chưa ổn. Điểm phòng thủ của Kasumi vẫn còn rất thấp. Cậu ấy cần có những trang bị tốt hơn.”
Kĩ năng chiến đấu của Kasumi đã gần đến mức tối hạn rồi. Cô ấy cần phát hiện ra cách làm quest tăng các kĩ năng giới hạn cũng như kiếm các trang bị xịn hơn.
Kasumi có vẻ đang buồn. Cô cúi thấp đầu vì xấu hổ.
“Mà sao ngươi nắm rõ nhiệm vụ của tank trong một group ghê vậy?”
“Hmm, vì attacker gây nhiều sát thương cho quái vật nên việc nắm bắt Độ thù địch là rất quan trọng để tránh bị tấn công. Chỉ cần nắm rõ các đòn đánh của con quái đó và không tốn công né tránh là chìa khoá để đạt được một chiến lược tấn công hiệu quả đó.”
“Đúng như vậy. Mà nếu tôi không thể tự né được các đòn tấn công thì sao có thể thi triển những đòn combo liên hoàn được.May mắn là các đòn tấn công bằng lửa của ma kiếm sư khá mạnh nên tôi có thể giữ Độ thù địch của con nhân sư đó không chuyển qua cậu.”
“Dù cho ngươi né được khá nhiều lần nhưng ta vẫn không thể hồi phục lại đầy đủ lượng HP mà ngươi mất. Ta nghĩ Độ thù địch ta có từ việc phục hồi cũng gần bằng của ngươi rồi đó.”
“Cậu là healer duy nhất mà tôi có, con Hãi nhân sư Sphinx tập trung tất cả đòn đánh của nó vào tôi. Tất cả healer trong guild của cậu không thể đứng quanh đó hồi máu cho tôi sao?”
“Hmm, ta vẫn chưa suy tính đến chuyện này.”
Eri vỗ hai tay mình lại.
“Có thể đấy. Số lượng healer của guild ta đủ nhiều để hồi máu cho người đấy… Hừm, một ý tưởng không tồi, nghĩ ra được điều trái với thông thường như vậy, khá lắm.”
“Tôi là một trong những người tạo ra mấy ‘phương pháp chiến đấu thông thường’ đó đấy. Những người chơi MMO đầu tiên đều đã chung tay thiết lập nên một số các quy ước chung.”
“Wow, đúng là đồ con nghiện…”
“Tôi không tới mức đó đâu. Tôi vẫn còn việc học hành và mấy thứ khác phải làm nữa. Tôi chỉ chơi sau khi đã làm xong hết thôi. Nhiều người còn đăng nhập liên tục 24/7 luôn kìa.”
Những người chơi bị ám ảnh bởi MMORPG bắt đầu trở thành một hiện tượng đầu thế kỉ 21. Bỏ bê công việc và học tập để chơi game, những game thủ kiểu đó đã và đang xuất hiện ngày một nhiều.
“Ừm… nếu so sánh ngươi với những loại người đó…”
“Thì chỉ số của ngươi cũng chả bằng một góc bọn họ chứ gì… Uầy, chúng ta lại bàn sang chuyện khác rồi. Trở lại vấn đề nào: thu hút Độ thù địch và những đòn tấn công mạnh. Ta làm thế bằng cách nào?”
“Việc có nhiều healer tập trung vào một tank duy nhất là rất quan trong. Nhưng nếu điều ngươi nói là đúng, thì mọi người hẳn đã nghĩ đến chuyện này rồi áp dụng rộng rãi nó rồi còn gì.”
“Cái quy tắc đặc biệt đó chắc chắn không còn là tốt nhất nữa rồi nhưng có một câu chuyện khá là thú vị ẩn sau nó đấy.”
“Hử?”
“Trong những ngày đầu tiên ở Sky World, cũng giống như những tựa MMO khác, có những con quái vật được cho là không thể đánh bại. Những người đóng vai trò tank có một đòn đánh rất hiệu quả gọi là Heaven’s Inferno[3] có thể thi triển 4 giây một lần. Hồi đó, dù những loại ma pháp tốt nhất, phục hồi được toàn bộ HP của người chơi thì cũng phải mất đến 10 giây để hồi chiêu.”
“Wow, mất 10 giây mới hồi được cả cây máu… Một trở ngại lớn.”
“Bù lại, phép đó lại không tạo ra nhiều Độ thù địch.”
Phép hồi máu cao nhất ở Sky World hiện tại có thể hồi cho một người 100% HP đồng thời tăng rất cao Độ thù địch, chỉ dùng một lần cũng đủ thu hút kẻ thù rồi. Để con quái vật không nhắm vào người làm phép đó gần như là không thể.
“Tóm lại, dù kẻ địch là loại quái nào thì tank-er cũng phải đủ trình độ chịu đựng được toàn bộ sát thương trong liên tục 10 giây. Tuy nhiên, sống sót trong dù chỉ 4 giây thôi để dùng được Heaven’s Inferno khi đối mặt với những con quái ấy thì quả là một nhiệm vụ khó khăn. Vì lý do này, người chơi đã không thực sự thoả mãn cho lắm, do vậy, họ đã bố trí hẳn năm ma pháp sư phục hồi đồng loạt thi triển phép hồi máu cấp cao nhất. Theo cách này, họ có thể hồi đầy HP cho tank sau mỗi 2s, nâng cao khả năng sống cho người đó. Quy tắc mưu mẹo ấy cuối cùng đã giúp họ đánh bại được các loại quái mạnh. Một cách đánh lừa hệ thống của người chơi.”
Quy tắc đó hiện được gọi là chuỗi phục hồi. Ý tưởng cơ bản này đã được dùng đi dùng lại nhiều lần, trải qua thời gian, một vài cải tiến cũng được thêm vào. Bây giờ, nó được xem như một quy tắc thiết lập mà ai cũng biết và sử dụng.
“Hệ thống đánh quái công kích của chúng ta hiện tại đều dựa trên nền tảng này. Dù là đúng hay sai đi nữa thì tôi vẫn không biết chắc về nó.”
“Ta không hề biết quy tắc phổ biến đáng kinh ngạc đó lại xuất hiện như thế đấy.”
“Là vậy đấy. Trước đây, các healer cứ canh thời điểm rồi triển phép bằng cách này. Nhà phát triển game cuối cùng cũng bị buộc phải đưa ra giải pháp làm suy yếu tính hiệu quả của chiến thuật ấy.”
“ Tiện thể luôn, một thời gian sau thì mấy thuật ngữ như ‘người chai’ hay ‘người tã’[4] đã xuất hiện… Thực sự thì nên dừng đề tài này ở đây đi.”
Nói đoạn, cậu liếc sang nhìn Kasumi trước khi cả hai giật mình đứng yên, chẳng biết nói gì với nhau.
Sau đó, Jun tiếp tục trao đổi ánh mắt với Eri. Hai người nhìn nhau cười.[5]
“Xin lỗi. Ừm thì quay lại vấn đề, nếu HP phục hồi nhanh hơn lượng HP mất đi thì chiến thắng cuối cùng sẽ thuộc về cậu đúng không. Đó là điều quan trọng cần biết khi chiến đấu với quái công kích. Hôm qua, tôi đã né được phần lớn các đòn tấn công của con nhân sư đó… Vì lẽ đó, Kasumi-san, nhiệm vụ tiếp theo của cậu sẽ là làm được như tớ.”
“Ưmm, nhiệm vụ của tớ, á.’’
“Ừ. Không được dựa vào chế độ tự động tránh né của class chiến binh hạng nhẹ, cậu phải dùng hết khả năng của mình để tự né đòn. Vì chiến binh hạng nhẹ thường mang loại giáp phục nhẹ nên tốc độ khá cao. Cậu nên cố gắng làm quen với việc di chuyển đi.”
“Cậu nghĩ tớ có thể làm được chứ?”
“Cậu không làm được thì không thể rời đảo đâu, lúc đó thì cậu phải đợi tàu bay định kì đấy.”
Kasumi không nói thêm gì, có vẻ đang xấu hổ.
Sau một lúc, cô mới cất tiếng cùng một sự tự tin lộ rõ: “Tớ có thể làm được! Hãy tiếp tục huấn luyện tớ.”
Jun gật đầu, nghĩ trong đầu: “Tốt!”
“Vậy, chúng ta sẽ bắt đầu luyện tập sau bữa trưa. Đầu tiên chúng ta sẽ học các bước di chuyển tấn công của toàn bộ quái thú trên đồng cỏ này. Cậu sẽ phải đánh bại bất kì con quái nào ở đây mà không bị dính chút sát thương nào.”
“Tớ sẽ cố gắng hết sức.”
Kasumi chân thành cúi đầu, không hề chú ý đến Eri cùng gương mặt bí xị bên cạnh.
Đợt huấn luyện buổi chiều cực hơn nhiều so với buổi sáng nhưng Kasumi vẫn bắt kịp được.
Cô thể hiện một trí nhớ tốt đến đáng kinh ngạc.
“Nhớ là phải lên kế hoạch các bước di chuyển cùng mọi người đấy nhé.”
Cô ấy có thể nắm rõ các đòn tấn công của mỗi con quái thú chỉ sau 30 phút.
Kasumi hiện tại đã có thể vừa dứt điểm có hiệu quả mà không mất quá nhiều sức, vừa nhẹ nhàng né tránh được các đòn tấn công của bầy Sói Thỏ mà trước đó cô phải dùng hết sức mới đánh bại được.
Nhưng có vẻ cô đang tỏ ra chút kiệt sức vì nỗ lực quá nhiều. Sau trận đấu cuối cùng, cô mệt đến mức không thể di chuyển nữa.
Jun cõng Kasumi trên lưng, mặc kệ cô gái đỏ mặt ngại ngùng vì bị cõng suốt con đường về thị trấn do đã gần như mất hết sức lực. Cười xếch miệng, Eri nói, “Hmm, tớ tự hỏi ngực cậu thấy thế nào…”
Vừa ưỡn bộ ngực, Eri vừa nói, “Ahh, dù rằng Sky World vẫn chỉ là MMO, ta không thích avatar của mình chút nào. Nó gần như là bản sao hoàn hảo với thể xác thực của ta. Nhìn này… Nhìn như chả có tí ngực nào ấy, ta cũng thích ngực bự bự một chút cơ mà…”
Jun tự động quay đầu đi. Còn Eri nhe răng cười sặc mùi nguy hiểm, đẩy người lại gần mặt cậu.
“Nè~ Sao vậy hử, quý ngài?”
“Này, đừng gọi tôi là ‘quý ngài’, kì quặc lắm đấy.”
“Vậy à. Ngươi thấy cặp ngực của Kasumi thế nào, hửm?”
Kasumi thở ra mệt nhọc trên vai Jun.
Jun cau mày. Màu đỏ bắt đầu hiện lên trên má của cậu. Nhìn thấy sự bối rối của Jun,
Eri tiếp tục trò quấy rối của mình.
“Ừm ngươi là con trai mà, thấy chúng có giống như hai trái banh to không hở?”
“Đồ biến thái.”
“Xin lỗi nhá, bình tĩnh nào. Ừm, Ngươi thích loại nào, ngực nhỏ hay là to?”
“Tôi không quan tâm miễn người đó thân thiện là được.”
“Khẩu vị ngươi thật tệ đấy.”, Eri nói với giọng gắt gỏng, hai tay giơ lên cao.
“Chúa ơi… chúng ta chỉ vừa lập nhóm thôi, đừng làm chuyện gây khó xử như vậy nữa được không hả?”
“Ta chỉ chuẩn bị dàn harem tương lai cho ngươi thôi.”
“…Nói nghiêm túc thì cái guild đó có rất nhiều vấn đề chuyện quan hệ khác giới lắm đấy.”
“À, đúng vậy, Jun, ngươi hiểu về mối quan hệ khác giới nhỉ?”
“Rắc rối lắm, làm sao tôi hiểu cho nổi chứ.”
“Hmm. Ngươi đang cố thoát khỏi đảo đúng không?”
“Đúng vậy. Bộ tệ lắm sao?”
“…Mục đích của ngươi là gì?”
“Không phải mọi người muốn đi đến hòn đảo Aion sao? Đến được đó rồi thì họ có thể rời khỏi thế giới này.”
“Mọi người ngoài đảo này thì có lẽ được, nhưng không bao gồm người trên đảo này đâu.”
“…Ừm, nói thật thì tôi có chút sợ bị kẹt ở đây mãi mãi.”
“Ngoài chuyện đến Aion, ngươi có nghĩ tới điều gì khác không?”
Jun nhìn sang Eri. Câu nói đó khiến cậu nhớ đến cô gái đã “chọn” cậu.
Không thể nào. Nếu Eri và Alice là một thì chắc hẳn cô ấy vẫn đang tìm kiếm cẩn thận cách thức rời khỏi hòn đảo.
“Tôi có mấy người bạn.”
“Ở thế giới này sao?”
“Nhưng họ không có đá liên lạc.”
“Không có à? Vậy dù chúng ta có tìm khắp nơi thì ta không nghĩ có thể tìm được họ đâu.”
“Hmm…Ừm, dù gì chúng ta không thể để phí thời gian nữa.”
Eri lắc đầu, nhẹ lên tiếng “Ta xin lỗi.”
“Giờ mới xin lỗi à. Không nghĩ giờ là hơi muộn rồi sao?”
“Ta không biết ngươi cũng có việc quan trọng cần làm. Là lỗi của ta làm cho ngươi hiện phải kẹt ở đây.”
“Đúng vậy đấy.”
Jun mỉm cười. Suy nghĩ của cậu về Eri đã được cải thiện đôi chút.
Thế nhưng Eri vẫn đang có vẻ trêu chọc cậu. Jun liếc nhìn cô.
“Eri, hồi sáng cậu đã giúp Kasumi bao nhiêu lần?”
“Uh…Ngươi muốn phạt ta vì chuyện đó sao?”
“Bao nhiêu lần?”
“…3 lần. Nè, có phải là phạt cái gì đó biến thái hay không?”
“Giữ im lặng trong 3 tiếng, bắt đầu!”
“Cái gì?!”
“Tôi sẽ phạt thêm. 4 giờ.”
“Arg!”
Eri lấy tay đánh vào Jun thể hiện sự phản đối.
Jun cười toe toét. Cậu thấy vui với những điều đã xảy ra.
Ban đêm. Vào lúc Kasumi và Eri đã ngủ say trong căn phòng kế bên, Jun một mình rời khỏi quán trọ, bước đi trong thị trấn giờ đã không một bóng người.
Khi làm xong những quest đêm, cậu cũng biết được những nơi có thể gặp nguy hiểm hay không. Jun đang có thêm một khoảng thời gian để đi bộ và cũng không cần mang vũ khí ra ngoài.
“Ngực.”
Là Alice.
Jun dừng bước chân và quay lại.
Cô ấy đứng đó, xuất hiện từ bóng đêm phía sau toà nhà.
“Cậu thích ngực bự sao?”
“Cô đang nói gì thế?”
“Cậu thích ngực bự hơn ngực nhỏ sao?”
“Hôm nay cô lạ lắm đấy.”
“Ganh tị.”
“Cô nói chuyện giống hệt Eri. … Này Alice, hôm nay cô đã theo dõi tôi cả ngày à?”
“Không hẳn. Chỉ chút thôi.”
“Cô vẫn xa cách tôi như mọi khi nhỉ? Tôi nhờ cô một chuyện được chứ?”
“Cậu muốn tôi làm gì à?”
“Có thể tìm giúp tôi thông tin về Hội Hiệp Sĩ Khăn Choàng Đỏ không? Tôi mong họ
không tính làm việc lớn nào đó.’’
‘‘Hiểu rồi. Tôi sẽ cẩn thận’’
Thật bất ngờ. Đây là lần đầu tiền cô ấy chấp nhận một yêu cầu từ Jun.
‘‘…Tôi thực sự chẳng hiểu nổi cô.’’
‘‘Không phải con gái có bí mật sẽ cuốn hút hơn sao?’’
‘‘Có phải cô là người đã đưa Eri tới đây không? Tôi nghĩ tính cách cô ấy có vài phần lây lây từ cô đấy.’’
‘‘Không phải tôi. Người sao chép Sky World cho cô ấy đã biến mất trước Ngày Sinh.’’
‘‘Người đó đang ở trong Sky World à?’’
‘‘Có lẽ vậy. Ở đây cô ấy cảm thấy cô đơn nên mới tìm cách rời khỏi hòn đảo và việc cậu xuất hiện chính là cơ hội hoàn hảo cho cô ấy.”
‘‘Đưa cho tôi mấy thông tin cá nhân vậy có ổn không đấy?’’
‘‘Cô ấy không có hứng thú gì với việc chứng kiến ‘Cái kết Thiên Thanh’ cả.’’
Jun nghẹn lời. Cô ấy luôn đổi chủ đề mỗi khi gặp phải những chuyện như thế. Cậu không biết cô ta đang suy nghĩ cũng như biết được điều gì, càng không biết những bí mật cô che giấu.
“‘nhìn thấy cái kết Thiên thanh’, ý cô là gì?”
Alice giữ im lặng.
Jun thở dài, lắc đầu suy nghĩ “Sao cũng được”.
“Dù gì thì việc tìm kiếm thông tin của Hội Hiệp Sĩ Khăn Choàng Đỏ tôi trông cậy vào cô đấy.”
Alice gật đầu và biến mất vào màn đêm, hệt cái cách mà cô xuất hiện.
Jun bất giác nhún vai nhìn lên bầu trời.
Đôi mặt trăng xinh đẹp.
Hai mặt trăng sinh đôi tròn trĩnh toả ra ánh sáng trắng pha sắc xanh nhàn nhạt, giống như chúng đang tranh nhau toả sáng vậy.
Đúng vậy. Đây chính là một thế giới khác.
Một thế giới khác giống hệt như trò chơi Sky World.
Mỗi khi Jun nhìn lên đôi trăng đó, cái ngày cậu đặt chân đến thế giới này lại như hiện lên trong đầu cậu.
Có vài thứ mà Jun đã không nói với Alice.
Đó là lí do vì sao cậu chấp nhận yêu cầu của Kasumi, ở lại đây đến huấn luyện cho cô ấy.
“Bạn thận của tớ, Sakuya-chan là một người rất thú vị.”
Ngày mà Jun giết Hãi nhân sư Sphinx, Kasumi đến nhà trọ của Jun để thăm cậu và sau khi quỳ gối để nhờ Jun giúp đỡ, Kasumi nở nụ cười thật cởi mở.
“Cậu ấy luôn nói, ‘Cậu không thể chờ đợi để vượt qua bức tường này. Cậu cần phải nắm lấy cơ hội vào trong tay. Một khi cơ hội đến, cậu phải đoạt lấy nó với bất kì giá nào. Cậu không nên để cơ hội trôi qua…’ “
Những câu chữ đó…
Không hề nghi ngờ gì nữa. Người chơi đó chính là….
(Là Kai!)
Jun rùng mình.
(Những câu chữ đó… Không thể sai được. Chắc chắn đó là Kai! Cậu ấy đang ở trong Sky World)
Cậu đã tìm kiếm Kai suốt từ đó tới giờ. Cậu đã có chút nản lòng vì không có dấu vết
gì về vị trí của cậu bạn kia.
Nhưng giờ Jun đã đến gần hơn việc tìm thấy Kai.
“Tớ nghĩ việc gặp được cậu, Jun-san, là một cơ hội rất tốt. Tớ biết mình đã làm phiền cậu… nhưng… xin cậu… hãy giúp đỡ đứa vô dụng này.”
Vừa nói cô ấy vừa cúi đầu xuống một lần nữa.
Jun như nhìn thấy hình bóng của Kai hiện lên sau lưng Kasumi.
Cậu giờ đã biết cách hoàn thành mục đích của cậu… đó chính là [nhiệm vụ] của cậu.
Cậu chỉ cần giúp Kasumi Yukasaki rời khỏi hòn đảo này.
Chú thích
[1] Worm: virus loại ‘sâu’, ăn dữ liệu của người dùng; Trojan: con ngựa thành Troy, đùa thôi :v, virus đánh cắp dữ liệu người dùng, thường là passwords.
[2] Kiểu quest làm xong có thể nhận lại, nhiệm vụ hằng ngày là một ví dụ điển hình.
[3] Rùng mình nơi Thiên Đàn
[4] Những người nghiện game tới nỗi lười vệ sinh, mang cả tả trong người, hoặc để chai nhựa bên cạnh để ‘vệ sinh tại chỗ’.
[5] Thật sự, nội dung bộ này ko đến nỗi nhưng ko hiểu là do cách trans của nhóm eng hay văn phong của tác giả hay sao mà đọc nó cứng như đá ấy :v – editor.
Xin chào, nếu bạn muốn mua gì trên Shopee xin hãy truy cập vào Shopee từ LINK NÀY để ủng hộ nhóm nhé.BÌNH LUẬN
(Các bạn hãy bình luận hoặc like để thay lời cảm ơn đến nhóm dịch)
Hiện tại bình luận bằng facebook đang bị lỗi, sẽ khắc phục sớm nhất có thể.