Tập 2 – Chương 3 :「Thủ phủ rừng rậm Maple」

Ngày hôm sau, trưởng làng Raratoia và cũng là cha của Ariane đi đến một ngôi đền nằm tại một cây đại thụ ở trung tâm ngôi làng.

Mặt trời đã lên cao, nhưng ngọn gió thổi qua ngôi làng vẫn mang đến một cảm giác lạnh buốt khó chịu.

Sương sớm bao phủ quang cảnh phía xa như một đám mây mù, chỉ để lại một tầm nhìn mờ ảo qua những nhánh cây và tán lá của cây đại thụ. Dường như trong không khí có một chút cảm giác bí ẩn thoáng qua.

Đằng sau ngôi đền nhỏ, một con suối nhỏ chảy từ đông sang tây qua trung tâm của ngôi làng, với âm thanh róc rách của nước chảy và tiếng ríu rít của lũ chim đang tìm cá vang lên trong không gian xung quanh.

Bao quanh ngôi đền là một hàng rào gỗ đơn giản, dù trông nó chẳng có vẻ gì là có tác dụng như một rào chắn cả. Nó cao không tới ngang hông, như chỉ đơn giản là đường ranh giới của ngôi đền.

Hai người lính đứng gác trước cánh cửa vào của ngôi đền. Họ mặc áo giáp da cứng, với một trong hai người họ mang theo một thanh kiếm bên hông. Khi họ thấy trưởng làng Dylan tiến đến, họ nhẹ nhàng cúi đầu và đưa ra một lời chào.

“Trưởng lão Dylan-sama, chúng tôi đang đợi ngài. Việc chuẩn bị để dịch chuyển đến Maple đã hoàn tất rồi ạ.”

Dylan đưa ra lời cảm ơn, và sau vài lời đối thoại ngắn, hai người lính liền bước sang một bên. Để không làm chậm trễ, Ariane cũng bước vào trong ngôi đền liền sau đó.

Đằng sau Ariane, đang vác theo những bao lớn chứa những đồng tiền vàng mà Arc đã đóng góp ngày hôm qua, vài người đàn ông bước qua lối vào cùng nhau.

Mặc dù ngôi đền không rộng rãi như một dinh thự, trần nhà lại cao hơn để chứa hàng lang bao quanh cái cây ở trung tâm. Hành lang được nâng đỡ bởi những cây cột lớn xung quanh cái cây. (Trans: nguyên văn là atrium, dò mãi không biết là gì nên dùng tạm là “hành lang” T_T)

Ở chính giữa căn phòng là một cái bệ hình tròn hơi cao hơn nơi đặt những dụng cụ ma thuật, được chiếu sáng bởi ánh sáng của những chiếc đèn pha lê.

Được khắc vào bề mặt của bệ tròn là một trận đồ ma thuật phức tạp và bí ẩn; từ nó phát ra một thứ ánh sáng mờ nhạt.

Ngôi đền nhỏ này là điểm dịch chuyển của làng elf Raratoia.

Thế hệ lãnh đạo đầu tiên của rừng Canada vĩ đại chính là người đã thiết lập trận đồ dịch chuyển ở Maple và những ngôi làng chính. Được đặt 800 năm trước, nó đã được duy trì qua bao thế hệ bởi các trưởng làng, và bây giờ nó là cơ sở thiết yếu cho việc kết nối từng ngôi làng với kinh đô, Maple.

Trong khi Dylan tiến bước đến trước trận đồ dịch chuyển, từ căn phòng ở bên cạnh nơi quản lý ngôi đền sống, một người đàn ông elf nhỏ nhắn xuất hiện.

Dù người đàn ông đó trông có vẻ đang trong độ tuổi tứ tuần, elf có độ tuổi lên đến gần 400 năm, và khác với con người, họ không có vẻ già đi sau độ tuổi ấy.

“Trưởng lão Dylan, việc chuẩn bị cho trận đồ dịch chuyển đã hoàn tất. Tuy vậy, vì việc dịch chuyển này không hề theo lịch trình, nên số đá ma thuật nhiên liệu cần để khởi động nó là không đủ, vì vậy…”

Người đàn ông nhỏ nhắn quản lý trận đồ nói với nét mặt đôi chút thất vọng, nhưng Dylan lại chỉ gật đầu tỏ ra vẻ hiểu chính xác điều mà anh ta đang cố gắng nói trước khi lấy ra viên đá ma thuật ông nhận được từ Arc vào hôm qua và đưa nó cho viên quản lý.

“Hãy dùng viên đá ma thuật này làm nguồn đi. Xin lỗi vì đã làm phiền anh.”

Sau khi nhận viên đá, người quản lý nhẹ nhàng cúi đầu vào lui vào.

Khi đã chắc chắn, Dylan bước lên trước vào trung tâm trận đồ ma thuật và gọi Ariane.

Những người đàn ông đằng sau với đống hành lý đặt những bao tiền lên trận đồ và đứng đợi bên ngoài ngôi đền.

Di chuyển nhanh chóng, Ariane đứng cạnh cha cô Dylan để đáp lại tiếng gọi của ông, trong lúc đó trận đồ dưới chân họ bắt đầu toả sáng rực rỡ. Dưới ánh sáng chói loà bao phủ toàn bộ ngôi đền, họ cảm thấy một cảm giác bồng bềnh trong một lúc; khi ánh sáng dịu dần, họ đang đứng ở một nơi không khác nhiều so với căn phòng mà họ đã ở trước đó.

Tuy thế, trận đồ ma thuật dịch chuyển dưới chân họ lại lớn hơn trước, và ngôi đền cũng lớn hơn hẳn. Có nhiều món đồ trang trí đặt rải rác khắp ngôi đền, và những lính gác trước đấy không hề có mặt đang đứng quanh nơi này.

Họ đã dịch chuyển từ ngôi đền nhỏ và đã đến kinh đô của khu rừng, Maple.

Sau vài lời chào hỏi đơn giản với quản lý ngôi đền ở Maple và yêu cầu người vận chuyển những túi vàng đến văn phòng chính quyền trung ương, Dylan và Ariane rời khỏi ngôi đền.

Thứ chờ đợi họ ở bên ngoài ngôi đền là một thành phố rộng lớn.

Ở đây không chỉ có những ngôi nhà cây lớn nằm rải rác tương tự ở Raratoia, thậm chí những cái cây lớn hơn cũng đứng thành hàng ở khắp nơi. Có thể thấy lượng lớn những người elf đang rảo bước trên những con đường dẫn về mọi hướng.

Bầu trời xanh buổi sáng sớm cùng với không khí mát lạnh đã bị ẩn đi bởi mái của một toà nhà hình cây khổng lồ; ánh sáng mặt trời, vẫn còn ở thấp trên bầu trời, không đủ để rọi tới thung lũng.

Mặc dù vậy, con đường đầy những cửa hàng, với những người bán hàng tràn đầy năng lượng, và người mua huyên náo quan sát những món hàng, sức sống không thua kém gì những cảnh thường hiện trên đường phố tràn ngập con người.

Trong khi trao đổi vẫn là hình thức giao thương chính của người elf, việc sử dụng những đồng tiền vàng vẫn khá phổ biến ở Maple.

Ariane, sau một quãng thời gian dài rời xa thủ đô, hít một hơi thật sâu để chắc chắn, và vươn vai.

Thủ phủ rừng rậm là một thành phố với hơn 100,000 người sinh sống. Sự hiện diện của một thành phố lớn như vậy ở trong khu rừng Canada vĩ đại nơi mà một con quái vật được cho là đang hoành hành trong đó là điều mà con người không thể tin được.

Sau cùng, trong 800 năm từ lúc được thành lập, chưa từng có lần nào thủ phủ Maple từng mời con người bước vào. Thậm chí cả những người từ lãnh địa công tước Rinburuto vốn là đối tác thương mại cũng chẳng có cơ hội chiêm ngưỡng thành phố này.

Nguyên nhân là do sẽ có nhiều điều bất tiện xảy ra nếu con người biết đến nơi này. Một trong những lý do đó vừa mới đi qua trước mắt Ariane.

Anh ta có dáng người thấp khoảng 130 cm, nhưng nó không có nghĩa đó là một đứa trẻ. Cánh tay vạm vỡ săn chắc hơn hẳn của các dark elf cùng với một cơ thể vững chãi, đôi tai ngắn và nhọn, và một bộ râu dài đến ngang hông.

Người vừa mới đi ngang qua là một người đàn ông thuộc tộc người lùn.

Vốn đứng đầu trong ngành luyện kim và vì thế đã bị nhắm đến, họ là một chủng tộc chính thức được con người biết đến là đã biến mất. Nếu bạn căng mắt ra nhìn thật kỹ, bạn có thể thấy họ ở khắp nơi trong thị trấn, hoà mình vào đám đông những người elf.

Thành phố Maple là một thành phố kỳ diệu được hình thành qua sự phối hợp giữa tinh linh thuật của người elf và kỹ thuật luyện kim của những người lùn, khi đó chính tộc trưởng đã tạo nên cơ hội để xây dựng nên thành phố này.

Vị tộc trưởng sáng lập cũng đã nghiêm cấm việc mời bất cứ con người nào đến Maple.

Dù vậy, những ngôi làng khác ở vùng bên ngoài lại không chịu sự cấm đoán của các trưởng lão. Những ngôi làng ở rìa khu rừng giao thương với con người vì thị trấn của họ có lợi thế ở tương đối gần những ngôi làng. Tuy thế, phần lớn những ngôi làng ở sâu hơn trong rừng và xa khu vực sinh sống của con người lại hiếm khi bắt gặp họ. Vì thế, việc con người bước vào những ngôi làng khác cũng khá hiếm.

Lời mời Arc đến Raratoia là trường hợp mà Ariane, tình cờ lại là con gái của trưởng làng, với vai trò là người trung gian – một ngoại lệ đáng chú ý.

Sau khi Ariane hoàn toàn tận hưởng phong cảnh không hề thay đổi của Maple, cùng với cha cô đang ra hiệu phía trước, cô chạy về phía Dylan.

Dylan tiến qua những con đường xen giữa thung lũng những ngôi nhà cây lớn, len lỏi qua đám đông mà không chút do dự.

Không lâu sau, họ xuất hiện ở một nơi mà tầm nhìn trước đó đã bị chặn bởi những toà nhà cây khổng lồ đột nhiên hiện ra. Ở chính giữa khung cảnh thoáng đãng rộng lớn là toà kiến trúc lớn nhất mà họ từng thấy cho đến giờ: được tạo nên từ một cây đại thụ, nó trông giống một toà tháp bởi nó cao vút lên trước mắt họ.

Đó là một chiều cao sẽ khiến bạn đau (khổ) cổ nếu đứng nhìn nó lúc tiếp cận toà nhà.

Nhiều lính gác đứng trước lối vào rộng rãi, liên tục thận trọng quan sát tất cả những người ra vào toà nhà. Sau khi đi qua lối vào để đến quầy phía trước và nói rằng họ có công việc, họ lập tức được gặp một nữ nhân viên lễ tân người elf.

Được dẫn bởi nữ nhân viên lễ tân, họ được đưa xuống một hành lang dẫn đến một trong số rất nhiều căn phòng hình trụ trải dọc khắp toà nhà.

Ở trung tâm của căn phòng, một thứ gì đó tương tự với một quả cầu pha lê được đặt trên một cái bệ, với một nửa của nó chìm vào bên trong bệ. Khi nữ tiếp tân chạm vào quả cầu pha lê, nó bắt đầu từ từ toả ra ánh sáng mờ nhạt.

Không hề có cảnh báo nào, sàn nhà căn phòng được nâng lên, di chuyển càng lúc càng cao hơn mà không hề có chút tiếng động nào.

Chẳng bao lâu sau, sàn nhà ngừng nâng lên, đạt đến độ cao cần thiết, nối với một hành lang dẫn ra bên ngoài toà tháp. Với cửa sổ chạy dọc theo chu vi phần bên ngoài, khung cảnh nguyên vẹn của toàn bộ thành phố được hiện lên.

Chỉ cần nhìn về phía tây, toàn bộ Maple hiện lên ngay tầm mắt, với một hồ nước khổng lồ kéo dài đến tận chân trời. Thậm chí có nhìn về phía bắc hay phía nam cũng không thể thấy được bờ bên kia hồ.

Được đặt tên là hồ Nô Lệ Lớn (Trans: nguyên văn Great Slave) bởi tộc trưởng sáng lập, hồ nước khổng lồ này là nguồn nước quý giá của thành phố, hơn nữa còn cung cấp nguồn cá phong phú có thể đánh bắt – một kho báu vật thực sự.

Trong lúc ngắm nhìn phong cảnh lấp lánh với ánh bình minh phản chiếu trên mặt hồ Nô Lệ Lớn, họ bước qua hành lang và cuối cùng đã đến đích đến của họ.

Không lâu sau, họ đã đến ngay trước một cánh cửa đôi lớn. Sau khi nữ nhân viên mở một bên cửa và thông báo cho người bên trong về việc có khách đến, cô ấy bước sang một bên, nhắc hai người họ đi vào.

Ariane và Dylan gật đầu với nhau và bước qua cánh cửa.

Bên trong căn phòng không hề có những món đồ trang trí lộng lẫy hay thứ gì giống thế; thay vào đó, không khí trong căn phòng lớn ấy lại khá nhẹ nhàng. Có một cái bàn tròn lớn được đặt ở giữa căn phòng, với mười một người đàn ông và phụ nữ ngồi xung quanh nó.

Những người đang ngồi phần lớn là elf, nhưng cũng có thể thấy bóng dáng của một dark elf và một người lùn ở đây. Đây chính là hội đồng quản trị trung ương của mười đại trưởng lão Maple, với tộc trưởng thế hệ thứ ba, Brian Boyd Evangeline Maple, tập trung cùng với họ.

Tộc trưởng hiện tại có mối liên hệ gia phảvới tộc trưởng sáng lập, Evangeline, dù khá bất thường khi một người elf lại thừa kế và sử dụng tên của thế hệ đời đầu để tự gọi bản thân.

“Trưởng lão Dylan của Raratoia, có phải đã đến lúc báo cáo kết quả của nhiệm vụ giải cứu mới đây không? Tại sao ông lại tự mình đến đây để báo cáo?”

Một người ngồi ở cuối căn phòng bình tĩnh hỏi Dylan.

Người đàn ông với bầu không khí điềm tĩnh trông như đang trong độ tuổi bốn mươi và có mái tóc dài màu vàng nhuộm xanh được thắt bím lại theo kiểu khá phức tạp. Ông ta là tộc trưởng Brian, người đứng đầu của thế hệ đời thứ ba.

Đáp lại câu hỏi, cha cô ấy nói với vẻ lo lắng hiếm thấy, khiến Ariane thỉnh thoảng lại liếc nhìn Dylan với ánh mắt tò mò. Khi cuộc hội thoại đến phần nói về tên lãnh chúa, nét mặt ông ấy hơi tối lại và ánh nhìn của ông hạ thấp xuống.

Khi Dylan hoàn thành việc báo cáo, những tiếng ồn trong căn phòng biến mất, thay vào đó là một bầu không khí tĩnh lặng, khiến việc nhẹ nhàng đứng lên của ai đó cũng trở nên ồn ào.

“Vậy, cho đến lúc này, các tù nhân đều đã được giải cứu, và sự an toàn của hai người chưa được xác định kia cũng đã được đảm bảo rồi.”

Khi một trong những trưởng lão cất lời để khởi đầu cuộc hội thoại, nó giống như một con đập đã bị vỡ khi nhiều ý kiến, quan điểm bắt đầu được trao đổi với tốc độ chóng mặt.

“Vấn đề là thực tế việc hai người được giải cứu vốn bị giữ bởi lãnh chúa. Không phải việc này có hơi phiền toái sao?”

“Dù vậy, họ đã tự mình xâm phạm hiệp ước ràng buộc từ 400 năm trước. Dựa trên điều đó, các bên khác không có lý do để phản đối việc này.”

“Từ từ đã, tên lãnh chúa can dự vào vụ bắt cóc lần này là lý do chính đáng để bắt đầu một cuộc chiến đấy! Lẽ nào họ đã quên rằng 600 năm trước, họ đã tuyên chiến với chúng ta và khiến đất nước của họ bị chia cắt sao!?”

“Câu chuyện về cuộc chiến 600 năm trước mà chúng ta được nghe kể từ cha mẹ là đủ cho chúng ta, nhưng đối với loài người thì nó chẳng là gì ngoài một câu chuyện được viết lên sách sử… Thực sự việc xây dựng một mối quan hệ hữu nghị bền lâu với họ dường như là bất khả thi.”

“Hừm, phe đối lập có thể sẽ không thể nói gì nếu chúng ta nói về việc sẽ cung ứng cho họ một lượng đá ma thuật…”

Từng vị trưởng lão hét to lên để tuyên bố ý kiến của họ, và hội trường rơi vào hỗn loạn.

Dylan, người đang nhìn vào tình hình hiện tại và tộc trưởng Brian ngồi ở phía sau cùng phát ra một tiếng thở dài.

Sau cùng, với bữa trưa xen vào, cuộc tranh luận tạm thời đi đến hồi kết, nhưng thật khó để nói rằng kết luận sau cùng là đủ quan trọng.

“Từ giờ, chúng ta sẽ chỉ chờ đợi và quan sát thôi…”

Trong khi sàn nhà hình tròn lặng lẽ trượt xuống trong căn phòng hình trụ, Dylan đứng cạnh Ariane, lẩm bẩm kết luận đã được đưa ra một lúc trước.

Vương quốc Rhoden đã khơi mào một cuộc chiến 600 năm trước; tuy thế, số bên tham gia gần như không tồn tại. Trong thời gian đó, các công tước của Tishiento đứng về phía phản đối cuộc chiến với người elf và tách ra khỏi vương quốc Rhoden, trở thành Lãnh địa Công tước Rinburuto.

Kể từ đó, mọi tương tác với con người như giao thương đều chỉ giới hạn với cư dân Rinburuto.

Trong thời gian chiến tranh, phần lớn quân đội của vua và các lãnh chúa của vương quốc Rhoden đều bại trận; vương quốc rơi vào bờ vực huỷ diệt. May mắn thay, đất nước này vẫn tồn tại đến ngày nay nhờ vào việc Đế chế Reburan, đang trong cuộc tranh chấp ngai vàng, đã chia cắt thành Đông và Tây, cùng với đó là một cuộc chiến dữ dội đã tạo nên cơ hội quý giá duy nhất để vương quốc phục hồi.

Về sau, quốc vương của Rhoden 400 năm trước đã chính thức xin lỗi về cuộc chiến, và để bày tỏ thiện chí, đã ký kết một hiệp ước cấm bắt giữ người elf.

Tất nhiên, vụ ám sát lãnh chúa lần này có lẽ là hơi quá, nhưng lỗi lại nằm ở phía vương quốc – một ý kiến khá khó để bác lại.

Với việc dự đoán sự xuất hiện của người đưa tin chính thức, bằng cách nói rằng việc chuẩn bị cần được hoàn thành, mọi thứ cuối cùng cũng đã lắng xuống.

“Con xin lỗi, trưởng lão Dylan.”

Con gái ông, người đã gây nên vụ việc lần này, có một biểu hiện ảm đạm với ánh mắt nhìn xuống. Nhẹ nhàng vuốt mái tóc trắng đẹp đẽ cô thừa hưởng từ mẹ mình, Dylan nở một nụ cười gượng gạo.

“Ariane, con vẫn còn trẻ; ngoài ra, vấn đề này vẫn còn chưa được giải quyết mà, phải không?”

Nói thế, ông lấy ra bản hợp đồng liên quan đến việc buôn bán người elf đã được nói đến từ trước từ trong túi áo ngực. Họ nói rằng việc điều tra những người được nói đến trong bản hợp đồng sẽ một lần nữa được giao phó cho Dylan.

“Có vẻ là con sẽ có cơ hội để ăn năn vì họ đã yêu cầu con vẫn là một phần của cuộc điều tra. Lần này ta đã có thể chính thức yêu cầu sự hỗ trợ từ Arc-kun. Tuy nhiên, việc này đã kéo dài hơn dự kiến; giờ ta không còn cơ hội để gặp Ivin sau chuyến đi đặc biệt đến Maple này rồi.”

Dylan tỏ ra một chút vẻ mệt mỏi khi ông ta nhún vai mình. Ivin là một người con gái khác của ông – chị gái của Ariane.

“Cha có việc gì với Onee-san sao?”

Ariane có cái nhìn tò mò khi cô nhớ về khuôn mặt không chịu khuất phục của người chị mà cô đã không gặp một thời gian.

“Eh, con chưa hề nói chuyện với con bé sao, Ariane? Ta nghe là con bé sắp sửa kết hôn vào năm sau đấy. Dù vẫn chưa có cảm giác thực sự vì ta chưa được thấy mặt hôn phu của nó…”

Ariane vô cùng bất ngờ trước lời nhận xét ngắn gọn của cha cô khiến cằm cô trông như sắp rơi ra tới nơi.

“Cái gì?! Cha nói dối!? Là bà chị cuồng chiến đã nói rằng sẽ không bao giờ kết hôn trong suốt cuộc đời á?! Thế vị hôn phu đó có phải là một chiến binh nào đó mà con biết không?”

“Không, theo như những gì ta nghe được, con bé kết hôn với một nông dân.”

Ariane chỉ có thể thể hiện một ánh nhìn đầy nghi ngờ.

Một người đam mê chiến đấu không ai bì, sở hữu khả năng thậm chí còn vượt qua cả Ariane, cô ấy là một chiến binh mạnh mẽ đáng tự hào của Maple, luôn tự hào với sức mạnh nổi trội hơn tất cả những người còn lại. Chị gái cô là người chỉ hứng thú với những đối thủ mạnh, vậy nên Ariane hoàn toàn đứng hình bởi câu chuyện nghe như thể nói về một người hoàn toàn khác hẳn.

Khi họ rời toà tháp cây khổng lồ có vai trò là toà nhà trung tâm trong khi nói chuyện, bầu trời xanh buổi sáng sớm đã chuyển sang hoàng hôn tự lúc nào.

Ánh sáng của các công cụ ma thuật từ trong cửa sổ những ngôi nhà cây lớn cùng với ánh đèn đường đã đẩy lùi màn đêm đang buông xuống.

Người chị mà cô nghĩ sẽ không bao giờ thay đổi đã thay đổi theo hướng mà cô không tưởng tượng được, khiến trong lòng cô dấy lên cảm giác hoang mang và cô đơn.

Trong lúc cô ấy còn đang mơ màng trong những cảm xúc mới ấy, cứ mỗi khoảnh khắc trôi qua, bầu trời lại dần tối đi.

Sau vài câu trao đổi, Ariane và Dylan bước đi cạnh nhau trên con đường được ánh đèn chiếu sáng trong khi nhanh chóng quay về ngôi đền để trở về Raratoia.


Xin chào, nếu bạn muốn mua gì trên Shopee xin hãy truy cập vào Shopee từ LINK NÀY để ủng hộ nhóm nhé.


BÌNH LUẬN

(Các bạn hãy bình luận hoặc like để thay lời cảm ơn đến nhóm dịch)

Hiện tại bình luận bằng facebook đang bị lỗi, sẽ khắc phục sớm nhất có thể.

Comment Form is loading comments...
Xin chào! Đây là website chính thức của nhóm dịch truyện ValvrareTeam. Mấy đứa cùng sở thích cùng làm với nhau thôi. Light Novel trên đây được chúng tôi dịch hoàn toàn miễn phí ra phiên bản tiếng việt, tuy nhiên chúng tôi không khuyến khích các bạn sao chép lên website khác. Cảm ơn vì đã quan tâm."
© 2017 ValvrareTeam. Mã nguồn sử dụng Wordpress. Máy chủ sử dụng Vultr
Made with in Novel